Nguyên Khôi thấy cô nhận ra mình liền nở nụ cười vui vẻ.
“Hạ Kỳ Như, không ngờ khuôn mặt thật của chị lại đẹp vậy nha.”
Những người mà Hạ Kỳ Như từng xuyên qua cũng rất đẹp, nhưng khó có ai đạt được vẻ đẹp hoàn mỹ như cô hiện tại. Nhưng vẻ đẹp này lại không quá gai mắt, mặc dù cô luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô đều sẽ vô thức cảm thấy dễ chịu, thoải mái.
Hạ Kỳ Như được khen cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ bình tĩnh nói.
“Xử lý cô ta đi.”
Nguyên Khôi là một trong mười phần thần thức của Quỷ Vương, lúc này trong người cậu còn có thêm phần thần thức của Đức Tuấn song song tồn tại. So với Hạ Kỳ Như giả chỉ được sinh ra từ ý thức của Khởi Phong thì cả hai người hợp lại sẽ mạnh hơn nhiều, cho nên phần thần thức kia nhanh chóng quay trở lại nơi nó thuộc về.
Nguyên Khôi xử lý xong liền đi tới bên cạnh Hạ Kỳ Như, khi thấy Ngôn Cẩn bị trói như một cục bánh tét ở trên mặt đất, vẻ mặt cậu có chút ngạc nhiên.
Ban nãy không phải rất trâu bò sao? Một lúc giết chết nhiều thần tiên như vậy cơ mà? Sao giờ đến một mảnh vải cũng không giật ra được thế?
Ngôn Cẩn: “…”
Mảnh vải này là vải thường hắn giật lâu rồi, nhưng đây là Tiểu Hắc phiên bản thăng cấp, trước đó đã khó để giết nó rồi nói gì đến bây giờ.
Hạ Kỳ Như quả nhiên thay đổi rồi, ngày càng mưu mô xảo quyệt. Đến cả thuộc hạ trung thành nhất với mình mà cũng dám lợi dụng.
Nhưng Ngôn Cẩn không hề biết Tiểu Hắc thăng cấp chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn, bởi Hạ Kỳ Như chưa bao giờ có ý định dùng nó làm vật hy sinh.
Cho nên vào khoảnh khắc Hạ Kỳ Như giả kia xé đôi Tiểu Hắc, cô quả thật phải chịu phản phệ do vật ký kết khế ước với mình đột ngột biến mất.
Nhưng sau đó cô phát hiện ra khế ước giữa hai người vẫn chưa được hủy bỏ.
Điều đó cũng có nghĩa Tiểu Hắc vẫn còn sống, nó vẫn chưa thật sự rời bỏ cô.
Khi đó cô vừa nghĩ vậy, trong tâm trí liền xuất hiện một luồng ánh sáng từ từ bao bọc lấy thân thể cô, khiến những vết thương trong người mình được chữa lành với tốc độ chóng mặt, mà Tiểu Hắc vốn đã biến mất kia cũng xuất hiện trong thần thức của cô với một diện mạo mới.
Cảm giác giống như nó đã hoàn toàn lột xác thành một con người hoàn mỹ hơn, mạnh hơn và dũng cảm hơn.
Có lẽ vào khoảnh khắc nó đỡ cho Hạ Kỳ Như, sự trung thành của nó giành cho cô đã vượt qua cả nỗi sợ hãi. Cho nên thiên đạo đã không để nó chết mà cho nó trở về bên cô lần nữa.
Hạ Kỳ Như nghĩ đến đây liền vuốt nhẹ tua vải đang quấn trên cổ tay mình, cô nhìn cũng không thèm nhìn Ngôn Cẩn lấy một cái, chỉ lạnh nhạt hỏi Nguyên Khôi.
“Cậu nói cậu có cách cứu Khởi Phong?”
Nguyên Khôi nghe vậy liền gật đầu rồi nói nhanh.
“Đúng vậy, nó nằm ngay bên trong không gian của chị. Lúc bị lạc trong đó tôi đã nhìn thấy một cánh cửa thời không, nhưng tôi không vào được. Sau đó tôi mới phát hiện ra bởi vì tôi không phải người ở thế giới này nên cửa thời không không cho tôi qua.”
“Cho nên khi đó cậu vì mải mê nghiên cứu cánh cửa kia mới không chịu ra ngoài chứ không phải bị lạc?”
Ánh mắt Hạ Kỳ Như hơi mơ hồ.
Cô hoàn toàn không biết trong không gian của mình lại có một cánh cửa thời không. Hơn nữa còn là cánh cửa dẫn tới thời thơ ấu của Khởi Phong.
Nguyên Khôi gật đầu rồi nhanh chóng nói tiếp, bởi vì cậu không chắc khi nào Đức Tuấn sẽ tỉnh lại để chiếm quyền điều khiển tâm trí mình lần nữa.
“Cánh cửa thời không kia hiện tại chỉ liên kết với thế giới này và chỉ có người ở thế giới này mới vào được, nhưng những người đó phải có liên quan đến Khởi Phong, tức là người đó phải chứa một phần linh hồn hoặc thần thức của anh ấy. Mặc dù tôi cũng là phần thần thức của Khởi Phong nhưng tôi lại không phải người thế giới này nên nó không cho tôi vào, mà thế giới nơi tôi tồn tại đã phá hủy rồi, dù tôi có muốn giúp chị cũng giúp không nổi.”
Vì thế cậu ta liền mặc định cho rằng Đức Tuấn là hy vọng cuối cùng để cô quay về quá khứ, thay đổi toàn bộ quỹ đạo cuộc sống của hai người.
Ngôn Cẩn có lẽ biết được chuyện này trong quá trình tiếp xúc với Hạ Kỳ Như giả kia. Thế là hắn đi trước cô một bước, trực tiếp hủy những thế giới có liên quan đến Khởi Phong và chỉ để lại thế giới này tồn tại để cùng cô đấu một trận sống còn.
Và nếu cô đoán không nhầm thì Hạ Kỳ Như giả thân là một mảnh ý thức của Khởi Phong cũng có thể đi vào cánh cửa thời không kia. Vì vậy khi cô muốn giết cô ta, cánh cửa thời không mới ngăn cản cô lại.
Dù sao so với Đức Tuấn, Hạ Kỳ Như giả lại càng thân thuộc với Khởi Phong hơn bao giờ hết khi cô ta chính là một mảnh ý thức và cũng là một phần linh hồn của anh. Cho nên bất kể có phải người của thế giới này hay không cô ta đều có quyền đi vào cánh cửa đó.
Hạ Kỳ Như nghĩ đến đây ánh mắt liền loé lên.
“Nói như vậy…”
Cô còn chưa kịp nói xong, Nguyên Khôi đã ngắt lời cô.
“Hạ Kỳ Như, chị mau tranh thủ thời gian này mà tiến vào cánh cửa thời không đi, tôi sợ Đức Tuấn tỉnh rồi sẽ không đi được nữa.”
Dù sao bọn họ cũng chẳng biết nếu bản thân đi qua đó sẽ có chuyện gì xảy ra, mà với tính khí của Đức Tuấn, hắn chắc gì đã đồng ý nếu biết chuyện này. Tuy chuyện này có chút bất công với hắn, nhưng nếu số mệnh đã định hắn là chìa khoá của cánh cửa này.
Hy sinh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ngay từ đầu hắn đã không có quyền quyết định số phận của mình rồi.