Đến khi trước cửa chỉ còn lại vài nhân viên vệ sĩ, Tổng thống mới quay về phòng mình.
Cánh cửa được đóng lại thật chặt, ngăn cách thế giới bên trong với bên ngoài.
– ———
Bên kia, Cố Thanh Sơn tìm được Trương Anh Hào, cả hai cùng đi về.
“Tổng thống thế nào rồi?” Trương Anh Hào hỏi.
“Không có việc gì.”
Nghe vậy, Trương Anh Hào thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Lúc nãy cậu thi triển Thiên Tuyển kỹ đấy hả?”
“Ý anh là cái nào?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
“Chính là sau khi cậu xông ra ngoài, cả cơ thể bay thẳng lên trên.” Trương Anh Hào nói.
“Đó vẫn chưa tính là bay, miễn cưỡng có thể xem như là kỹ xảo để di chuyển trên không thôi.”
“Cái đó mà là kỹ xảo? Cậu tưởng tôi là con nít ba tuổi đấy hả?”
“Đúng thật là kỹ xảo mà. Anh muốn học không? Tôi có thể dạy anh.”
“Đương nhiên là muốn học rồi! Là bay đó, ai chả muốn học!”
“Có lẽ phải mất rất nhiều thời gian anh mới có thể làm được đến bước này.”
“Mặc kệ là bao lâu, chỉ cần cuối cùng có thể bay được, tôi nhất định sẽ luyện!” Trương Anh Hào kích động nói.
“Ừm, may mà có những lời này của anh nhắc nhở. Chiêu thức này cũng có thể dùng để quảng cáo cho Người Bảo Vệ Tinh Cầu.”
Lúc hai người họ trở về phòng họp nhỏ, Anna lập tức chạy đến đón, hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ám sát Tổng thống, nhưng mà đã thất bại rồi.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Cứ đợi xem, Tổng thống nói còn có chuyện tìm tôi, sau khi xong rồi chúng ta sẽ đi.”
“Được.”
Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Anna, Cố Thanh Sơn bèn hỏi: “Cô làm sao thế? Có gì muốn nói thì nói đi.”
“Trước khi chúng ta đi, anh có thể cùng tôi đi gặp Hoàng đế và Hoàng hậu Phục Hy không?” Anna ngập ngừng hỏi.
Cố Thanh Sơn giật mình. Anna vừa mới núp nhờ Đế quốc Phục Hy, Đế quốc còn vì thế đã đưa ra thông báo ngoại giao chính thức, kết quả chỉ trong nháy mắt, cô ấy đột nhiên tự động rời khỏi, đây không khác gì tát vào mặt Hoàng đế Phục Hy cả.
Nếu như việc này xử lý không tốt, thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
“Không thành vấn đề, chúng ta đi ngay bây giờ.” Cố Thanh Sơn nói.
Anna nhìn hắn, hé miệng cười.
Vài phút sau, Cố Thanh Sơn đi cùng với Anna đến gặp Hoàng đế và Hoàng hậu của Đế quốc Phục Hy.
Kiến trúc của Trung tâm Hội nghị Quốc tế Liên Bang được thiết kế theo hình bầu dục, phần giữa lộ thiên, ở đó trồng một vài cây cổ thụ có tán rộng che cả bầu trời và một bãi cỏ.
Hoàng đế của Đế quốc Phục Hy không ở khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do, ngược lại dựng lều ở đây. Theo như ông ta nói, thì hai chữ “Tự do” này không được tốt lắm, thậm chí còn khiến người ta chán ghét.
Tự do, có nghĩa là đất nước này không còn nằm trong tầm kiểm soát.
Quần chúng giống như là đàn dê vậy, vốn không biết bản thân phải đi đâu. Nếu như để mỗi một con dê đều được tự do, để nó tự quyết định nên đi đâu, vậy cả đàn dê nhất định sẽ bị phân tán.
Còn hoàng thất của Đế quốc, là du mục chăn dê. Du mục chỉ dẫn đàn dê tiến về phía trước, bảo vệ bọn chúng không chịu bất kỳ sự đe dọa nào, bình yên sinh sôi nảy nở.
Cho nên hai từ “Tự do” này tuy có một lớp áo khoác cực kỳ lộng lẫy, nhưng thực ra bên trong lại bao hàm ý nghĩa cực kỳ ác độc và nguy hiểm.
Do đó, Hoàng đế bệ hạ tuyệt đối không vào khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do ở.
Hoàng đế và Hoàng hậu của Đế quốc Phục Hy dẫn theo một ngàn tùy tùng, dựng một lều trại khổng lồ ở ngay bãi cỏ lộ thiên của Trung tâm Hội nghị.
Lúc Cố Thanh Sơn và Anna đến, ở đây đang tổ chức một buổi vũ hội.
Âm nhạc rộn rã phát ra liên tục, bài này nối tiếp bài kia, không hề có thời gian nghỉ giữa mỗi bài.
Ở giữa lều trại to lớn ấy, có người thì biểu diễn phun lửa, có người lại biểu diễn xiếc thú, tám mươi cô vũ nữ đang nhảy múa theo điệu nhạc, mười sáu nhạc sư biểu diễn các loại nhạc cụ khác nhau ngồi vây quanh bọn họ, cố gắng bày ra mọi khả năng của mình.