Anh ngồi dậy rồi nói tiếp: “Chú An lo lắng quá rồi, nếu là cậu mệt thì nghỉ đi. Tôi phải tới tập đoàn.”
“Xem ra cậu không muốn nói chuyện với tôi rồi. Tôi còn tưởng rằng hai anh em chúng ta không còn gì giấu nhau được nữa chứ”
Cố Gia Huy nghe thấy thế thì khóe miệng có hơi cứng lại.
Cũng không phải là anh không muốn nói, mà là có một số chuyện quá đau khổ, không thể thốt thành lời.
Như thế sẽ khiến cho anh có một cảm giác mình tự tay cào rách vết thương của mình rồi xát muối lên một lần nữa.
“Tôi có thể tự điều chỉnh.”
“Chuyện này thì tôi tin, năm xưa cậu cũng như thế. Chỉ là có một số việc giấu trong lòng không khó chịu sao? Nếu cậu không muốn nói với tôi thì tôi cũng không nói cho cậu là hôm nay tôi đã gặp Hứa Minh Tâm ở gần bệnh viện…
Lệ Nghiêm nói một cách tùy ý rồi muốn quay người rời đi.
Cố Gia Huy nghe thấy thế thì vội vàng _ đi tới giữ chặt vai anh ta và nói: “Cậu nói cái gì?”
“Sao? Muốn nói chuyện với tôi chưa hả?” Lệ Nghiêm nói với vẻ ranh mãnh.
“Mau nói đi, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Lệ Nghiêm nói ra những chuyện mà mình nhìn thấy.
“Cô ấy sợ cậu lo lắng nên không cho tôi nói cho cậu biết. Cho nên tôi giấu thay cô ấy. Bây giờ nghĩ lại thì vết bạt tai trên mặt cô ấy không đơn giản đâu.”
“Sáng nay? Bệnh viện?”
Cuối cùng Cố Gia Huy cũng có chút đầu mối, dường như anh nghĩ tới điều gì đó rồi lập tức sau Khương Tuấn đi điều tra camera giám sát trong bệnh viện.
Anh có thể thấy rõ ràng Trịnh Anh dẫn Hứa Minh Tâm vào bệnh viện, rồi hai người xảy ra tranh chấp trong một chỗ hành lang vắng vẻ.
Trịnh Anh đẩy Hứa Minh Tâm xuống đất, tiếp theo lại còn vừa hung ác giáng cho cô một cái tát.
Cố Gia Huy nhìn thấy cảnh này thì không kiềm chế được mà siết chặt tay lại, bàn tay anh kêu lên từng tiếng răng rắc.