Hoắc Lăng Tiêu đang sa sầm nét mặt cũng phải sửng sốt, chợt cười ha hả, cơn tức giận trong lòng lập tức hoàn toàn tan biến. Y tỏ ra vui vẻ nhảy xuống long câu, tiến lên vỗ vỗ vai Miêu Nghị, hài hước nói:
– Hiền đệ thật đúng là có mắt quan sát…
Y quay đầu nhìn lại thấy Ô Mộng Lan sắp sửa phát tác, sợ nàng vạch trần lập tức đổi lời nói:
– Vậy mà cũng nhìn lầm.
Y lại lén lút truyền âm nói với Miêu Nghị:
– Hiền đệ, chỉ có ngươi mới hiểu được lòng ta, đáng tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình!
Miêu Nghị trong mắt nhất thời lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, chắc chắn là yêu đơn phương, đây là đối phương muốn dẫn người tới địa bàn nhờ mình giúp một tay đây mà…
Hắn cũng không cho là người Tiếu Ất Chủ mang tới sẽ có tu vi cao thâm, nhưng vẫn phải nể mặt.
Hắn bèn giơ tay lên hỏi Ô Mộng Lan:
– Xin hỏi tôn tính đại danh?
Ô Mộng Lan cũng xuống long câu, nhàn nhạt hồi đáp:
– Mạnh Lan!
Hoắc Lăng Tiêu bên cạnh nghe vậy mỉm cười vui vẻ.
– Thì ra là Mạnh tỷ tỷ, nếu là bằng hữu của Đại ca ta, vậy cũng là bằng hữu tiểu đệ, mời!
Miêu Nghị giơ tay ra mời, sau đó đi trước dẫn đường.
Trong lúc dẫn hai người đi về phía trước, Miêu Nghị không quên căn dặn Diêm Tu:
– Chuẩn bị một mâm thức ăn thượng hạng!
Diêm Tu lĩnh mệnh rời đi.
Hoắc Lăng Tiêu có vẻ hứng thú quay đầu lại liếc nhìn, mã thừa phát hiệu lệnh cho động chủ, vậy mà động chủ còn thản nhiên tiếp nhận, chuyện này thật sự thú vị.
Ba người vào chủ điện phía sau đình viện, tiết trời rất tốt, Miêu Nghị mời hai người vào trong đình ngồi xuống.
Thiên nhi và Tuyết nhi dâng trà thơm lên, sau đó đứng sau lưng Miêu Nghị chờ lệnh,
Hoắc Lăng Tiêu cùng Ô Mộng Lan không khỏi nhìn hai tên thị nữ lâu hơn, thị nữ của bất kỳ ai cũng trắng trẻo vô cùng, không ngờ rằng thị nữ của Miêu Nghị lại có nước da rám nắng như vậy.
Bọn họ không biết gần đây Thiên nhi và Tuyết nhi đã trắng hơn một chút, lúc vừa trở về còn đen hơn nhiều, dáng vẻ từng trải nắng mưa.
Bất quá cỗ anh khí khác người toát ra từ thân thể hai nàng khiến cho hai vị điện chủ cũng phải lưu ý, rất ít khi thấy khí chất như vậy trên người nữ nhân, nhất là thị nữ.
Ô Mộng Lan vuốt cằm nói:
– Khí chất hai tên thị nữ của ngươi rất khá.
Miêu Nghị cười cười, đưa tay mời hai người dùng trà.
Hoắc Lăng Tiêu bưng trà nhấp môi, ngắm nhìn bốn phía hỏi:
– Hiền đệ, nghe nói ngươi bị cách chức thành mã thừa, nhưng ta thấy chỗ ở này của ngươi dường như vẫn là trạch viện động chủ…
– Đây là ý của động chủ, ta chỉ có thể làm theo…
Miêu Nghị thuận miệng ứng đối qua loa một câu, hỏi:
– Không biết lần này Đại ca tới đây có tính toán gì không?
Hoắc Lăng Tiêu cười nói:
– Lần trước sau khi uống qua rượu ngon hiền đệ tặng, uống bất kỳ loại rượu nào khác cũng không còn chút mùi vị gì nữa. Lần này đặc biệt tới đây tìm chút rượu uống, hiền đệ sẽ không để tâm chứ?
Miêu Nghị cười ha hả nói:
– Không hề.
Bình thường hắn không hay uống rượu, trừ phi có tâm trạng, những năm qua đã bị Yêu Nhược Tiên vung tay quá trán uống hết một hai ngàn vò, bất quá vẫn còn tích trữ rất nhiều, còn có hơn một vạn vò, chiêu đãi hai khách nhân dĩ nhiên là không thành vấn đề.
Hắn quay đầu lại nhìn Ô Mộng Lan cười nói:
– Mạnh tỷ tỷ có nhan sắc chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, khí chất lại càng cao nhã, lần này giá lâm thật là làm Đông Lai động thêm phần rạng rỡ, còn chưa thỉnh giáo Mạnh tỷ tỷ làm việc ở đâu?
Nữ nhân đều thích nghe người ta ca ngợi dung mạo của mình, Ô Mộng Lan cũng không ngoại lệ, bất quá ngoài mặt lạnh nhạt nói:
– Chỉ là một tán tu, không có gì đáng nói.
– Tán tu ư?
Miêu Nghị nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu như cười như không, tự cho là hiểu, vị Đại ca tiện nghi của mình mang nữ nhân này tới, chẳng lẽ là muốn cho mình giúp một tay giải quyết thân phận tán tu… Lúc này thử thăm dò hỏi:
– Lời của tiểu đệ trước mặt động chủ bản động cũng có chút cân lượng, xin động chủ giúp một tay báo lên trên giải quyết một thân phận chính thức không khó lắm. Nếu Mạnh tỷ tỷ không chê, xin hãy gia nhập Đông Lai động ta.