Sài Hổ lắc đầu một bộ mờ mịt.
Xích Nguyệt lập tức chê bai nhìn hắn nói: – Huynh đã bao lâu không tắm à, đến trên người mình có gì cũng không rõ, không trách trên người huynh bốc mùi.
Sài Hổ ngượng ngùng cười nát:
– Một lát nữa sẽ tắm, lát nữa sẽ tắm.
Dương Khai ở một bên như có điều suy nghĩ nói: – Quả nhiên như vậy.
Nghe hắn nói vậy Ngả Âu lập tức nhìn hắn phấn chấn: – Dương tiểu tử có phải biết chút gì đó hay không? Hãy mau nói đi.
Những người khác cũng nhìn hắn chăm chú bộ dạng tha thiết.
Dương Khai nói: – Cảnh giới của Sài tiền bối rớt xuống không phải vì nguyên nhân đan điền bị thương.
– Đó là nguyên nhân gì? Mấy người cùng hỏi.
– Trúng độc. Dương Khai đáp.
Sài Hổ lập tức giật mình ngạc nhiên nói: – Trúng độc, sao lại trúng độc?
Hắn một bộ không biết gì hiển nhiên có chút không dám tin vào những gì Dương Khai nói, cẩn thận suy nghĩ lại trong thời gian này hắn không tiếp xúc với độc vật gì, càng không có cảm giác trúng độc.
Dương Khai nói:
– Yêu thú lần đó các người gặp có phải Thiên Huyền Lang Chu hay không?
Mấy người lập tức trợn mắt cả kinh kêu lên: – Làm sao ngươi biết?
Dương Khai nhìn Sài Hổ nói: – Sài tiền bối người đã uống máu Thiên Huyền Lang Chu?
Sài Hổ nói: – Ta đã cắn chết một con.
Mấy người nghe vậy khoé miệng co giật bộ dạng không dám tin.
Sài Hổ nói:
– Những quỷ vật kia số lượng không ít, ta không có cách nào mới cắn chết một con.
– Vậy là đúng rồi, máu của Thiên Huyền Lang Chu có độc, không thể vào bụng.
Cổ Thương Vân thần sắc chấn động nói: – Dương tông chủ ý của người là tứ đệ sở dĩ tu vi rớt xuống là vì uống máu của Thiên Huyền Lang Chu?
– Phải, máu của Thiên Huyền Lang Chu có tác dụng trấn áp tu vi, có thể dùng để luyện đan, kết hợp cùng vài thảo dược có thể luyện được Huyền Lang đan, một viên linh đan cũng đủ để phế sạch tu vi của một võ giả Đạo Nguyên Cảnh, cơ sở hư hại, từ nay về sau sẽ không thể tu luyện được nữa.
Lời vừa nói ra sắc mặt mọi người tái nhợt đại biến.
Nếu Dương Khai không nói sai thì vận mạng Sài Hổ ngày sau…
Mấy người không dám nghĩ tiếp. Vốn tưởng Sài Hổ chẳng qua là rớt xuống Hư Vương tam tầng cảnh, sau này tìm cách không chừng có thể tu luyện lại, nhưng không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng như vậy, nếu thực như vậy ngày sau Sài Hổ chẳng những không thể tăng tu vi lên mà theo thời gian trôi qua, tu vi sẽ ngày càng thấp, tới khi mất hết, trở thành phế nhân.
Thấy biểu tình bọn họ khó coi Dương Khai liền cười nói: – Đây chỉ là công hiệu của Huyền Lang đan, máu của Thiên Huyền Lang Chu đơn thuần không có lợi hại như vậy.
Ngả Âu vội vàng nói: – Nhưng có cách cứu không?
Dương Khai quay đầu liếc nhìn Xích Nguyệt.
– Nhìn ta làm gì? Gương mặt Xích Nguyệt mờ mịt.
Dương Khai nói: – Máu của Xích Nguyệt tiền bối có chút công hiệu trấn áp độc tính.
– Ư. Mấy người càng mù mờ hơn không biết là vì nguyên nhân gì.
Xích Nguyệt mắt sáng ngời nói: – Ta hiểu rồi.
Nàng là Yêu Vương trên Yêu Tinh Đế Thần, vốn là hậu duệ của Thiên Nguyệt Ma Chu thánh linh thượng cổ, trong cơ thể có huyết mạch của Thiên Nguyệt Ma Chu, Thiên Huyền Lang Chu cùng Thiên Nguyệt Ma Chu là cùng giống nhưng cấp bậc lại khác xa.
Khí tức Thiên Nguyệt Ma Chủ đủ để khắc chế Thiên Huyền Lang Chu cấp bậc thấp.
Khi nói chuyện Xích Nguyệt không chút do dự, nhanh chóng cắt vào cổ tay mình, trong khoảnh khắc máu tươi đỏ sẫm chảy ra từ cổ tay trắng nõn.
Nàng đưa cổ tay tới trước mặt Sài Hổ nói: – Tứ ca uống đi.
Sài Hổ nhìn trợn mắt há mồm sắc mặt đỏ bừng nói: – Làm gì vậy.
Xích Nguyệt khẽ cười nói: – Còn xấu hổ, đừng có dài dòng, nhanh uống đi.
Nàng không nói thêm gì nhét cổ tay vào miệng Sài Hổ.
Dương Khai nói: – Nếu Sài tiền bối muốn khôi phục tu vi tốt nhất đừng cự tuyệt.
Sài Hổ nghe vậy thần sắc rối tung còn cắn răng chủ động hút.
Dương Khai nói: – Tuy rằng máu của Xích Nguyệt tiền bối có chút tác dụng trấn áp, nhưng muốn giải trừ hoàn toàn độc tính còn cần một viên Bàn Ngưng đan, đan dược ta sẽ luyện chế, trước khi luyện chế thành công Sài tiền bối không cần vận dụng bất kỳ lực lượng nào, nếu không có thể sẽ phiền toái hơn đấy.
Lúc Dương Khai nói, Sài Hổ đã buông tay Xích Nguyệt, lau máu tươi trên khoé miệng nói: – Được, vậy làm phiền tiểu huynh đệ.
Dương Khai toét miệng cười nói: – Tiều bối cùng bổn tông trưởng lão, cùng nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân ta kết nghĩa kim lan vậy chính là người một nhà, không cần khách khí như vậy.
– Nhạc phụ nhạc mẫu? Gương mặt Sài Hổ biểu tình cổ quái quay đầu nhìn Xích Nguyệt hỏi: – Ngũ muội đã thành thân rồi?
Xích Nguyệt hừ một tiếng: – Đừng có nói bừa, làm hỏng thanh danh của ta.
Ngả Âu ở một bên hừ lạnh nói: – Mỗ chính là nhạc phụ của tên tiểu tử này. Tiểu tử này bộ dạng quái dị cũng không biết có thú đoạn ti tiện nào lại làm nhiều thiếu nữ ái mộ hắn như vậy, mỗ nữ nhi bảo bối cũng không chạy thoát độc thủ, thật làm cho người đau lòng.
Dương Khai hất đầy ngạo nghễ nói: – Lệ chất trời sinh
Xích Nguyệt hừ lạnh nói: – Đến Tinh Giới, trời cao hoàng đế xa, ngươi cũng ít trêu hoa ghẹo nguyệt đi. Cùng nhạc mẫu đại nhân nói xem hai năm qua ngươi đã câu được bao nhiêu thiếu nữ vô tội rồi?
Dương Khai gương mặt quẫn sắc oan uổng nói: – Nào có chuyện đó, tới tinh giới tiểu tử một mực giữ mình trong sạch thủ thân như ngọc a.
Xích Nguyệt liếc mắt nhìn hắn lạnh lẽo nói: – Tốt nhất là như vậy, nếu để ta phát hiện ngươi câu kết với cô gái nào làm bậy đầu mày cuối mắt, bổn cung trước tiên sẽ cho thiếu nữ kia thiên đạo vạn quả, lại đem ngươi một đao chặt thành thịt vụn.
Dương Khai lau mồ hôi lạnh trên trán nói: – Tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy.