Dương Khai vẻ mặt chế giễu, thân hình thoắt một cái đã xuất hiện trước mặt Lạc Tân, khi hắn trợn mắt há mồm nhìn chăm chũ, một kiếm đã chọc tới.
Hắn đã bị cái chết của Kha Thiên quấy nhiễu tâm thần, hơn nữa Dương Khai ăn nói bừa bãi làm hắn tức giận ngất trời, khí huyết phun trào căn bản không thể giữ bình tĩnh.
Dương Khai một kiếm này đâm tới là lúc hắn không kịp phản ứng.
Nhưng nghe một tiếng thổi phù nhỏ vang lên, Lạc Tân lập tức cứng lên tại chỗ, nhiệt huyết cả người đột nhiên đóng băng, kinh ngạc nhìn phía trước.
Trên mặt Dương Khai mỉm cười quỷ dị: – Lạc đại nhân tốt nhất đừng nhúc nhích, lá gan ta tương đối nhỏ, ngươi nếu lộn xộn không chừng ta cả kinh luống cuống lại chọc rách trái tim ngươi, như vậy thật không vui đâu.
Lạc Tân cả người toát mồ hôi lạnh, cảm thấy Bách Vạn Kiếm chọc vào thân thể mình, dừng lại ở nửa tấc trước trái tim mình, nào còn dám có dị động mà chỉ khẩn trương nuốt nước miếng không ngừng.
– Đừng, đừng… Lạc Băng bỗng nhiên vọt tới như hoá điên, lập tức chắn giữa Dương Khai cùng Lạc Tân, dang hai tay che phụ thân mình, hai mắt đẫm lệ nói: – Đừng giết phụ thân ta, vị ca ca này, Băng nhi cầu xin người, đừng giết phụ thân ta.
Nàng vừa khóc vừa kinh hô, gò má như hoa như ngọc đầy nước mắt.
Sài Hổ nhìn nàng muốn nói lại thôi, chỉ nặng nề thở dài.
Tân khí bốn phía cũng đều thần sắc nghiêm nghị cảm thấy bi ai cho Lạc Băng.
Biến cố khó ngờ hôm nay nếu nói công kích ai lớn nhất, không phải Sài Hổ đưa tới trận phong ba này, cũng không phải Dương Khai hung hăng, càng không phải Lạc Tân người bị thương nặng.
Mà là Lạc Băng.
Lúc Sài Hổ bị thương là lúc nàng ra sức năn nỉ phụ thân mình tha cho Sài Hổ, vì Sải Hổ là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng không muốn thấy phụ thân mình làm thương tổn hắn.
Lúc Lạc Tân bị thương là lúc nàng đi tới trước mặt Dương Khai khổ sở cầu khẩn hắn bỏ qua cho phụ thân của mình, dù sao máu mủ tình thâm, máu chảy trong cơ thể nàng là cùng dòng máu với Lạc Tân.
Trước ngày hôm nay nàng còn không buồn không lo trong Thiên Hạc Thành, là một công chúa lớn lên vui vẻ.
Nhưng ngày nay nàng lại thấy nhiều máu tanh, nhiều lắm chiến đấu, nhiều lắm biến cố. Giữa thân tình cùng ân tình, nàng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Thân thể mảnh mai của nàng dường như không thể chịu được công kích này.
Dương Khai cau mày nhìn nàng,nét mặt lạnh lùng.
Nói thật ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Lạc Băng không phải rất tốt, bởi vì hắn cảm thấy cô nương này đã bị cưng chiều hơi quá, là một tiểu công chú tuỳ ý làm xằng làm bậy.
Nhưng chuyện hôm nay đã làm hắn thay đổi không ít cái nhìn về Lạc Băng.
Cảnh nàng liều mạng bảo vệ Sài Hổ vẫn rõ ràng ở trước mặt.
Nàng tuy rằng không có chút hiểu biết nhưng ít nhất đã biết cảm ơn.
– Cầu xin ngươi, đừng đánh cha ta, xin hãy tha cho người, Băng nhi mặc cho người xử trí.
Lạc Băng kêu khóc, quỳ sụp trên đất ôm lấy một chân hắn chặt chẽ không buông tay.
Cảnh tượng như thế làm tân khách ở đây không thể không động dung. Mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Băng, dường như lần đầu biết nàng.
Sài Hổ nhìn rất không đành lòng, cổ họng hơi giật thanh âm khàn khàn nói: – Dương tiểu huynh đệ…
– Haiz… Dương Khai thở dài thản nhiên nói: – Yên tâm, cha cô còn chưa chết đâu.
Với hành động cùng thái độ của Lạc Tân trước đó, Dương Khai cảm thấy cho dù giết hắn mười ngàn lần cũng không đủ, nhưng Lạc Băng cầu khẩn như thế làm hắn bỗng xúc động, bỗng nhiên có chút không đành lòng.
Sài Hổ kéo thân thể bị thương đi tới trước mặt Lạc Băng, đưa tay kéo nàng nói: – Đứng lên rồi nói…
Lạc Băng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt nhìn Dương Khai khóc ròng: – Người đừng giết phụ thân ta.
Dương Khai nói: – Vậy phải xem hắn đối đãi mấy vị bằng hữu của ta như thế nào, nếu họ thiếu một cọng tóc…
Lạc Tân vôi vàng nói:
– Ta chỉ phong bế tu vi của bọn họ, nhốt trong địa lao, không có làm tổn thương bọn họ.
Dương Khai liếc hắn một cái nói: – Ngươi biết nên làm thế nào.
Lạc Tân nghe vậy chấn động vội vàng gào to: – Mời mấy vị đại nhân kia ra.
Tính mạng đặt trên tay người khác, thời khắc này ngạnh khí của hắn cũng không trỗi dậy, cần mạng sống quan trọng hơn.
Có phủ thành chủ nghe tiếng gọi của Lạc Tân thì nào dám chần chừ liền vội vã hành động.
Tân khách bốn phía tò mò nhìn xung quanh, muốn nhìn xem Dương Khai không tiếc trịnh trọng như thế cũng muốn cứu viện người khác rốt cuộc là dạng gì.
Chốc lát, dưới sự hướng dẫn của võ giả phủ thành chủ, một nhóm ba người từ bên kia quanh co khúc khuỷu đi ra.
Một người cầm đầu ba người khí thức âm trầm chí cực, dường như tu luyện tà công gì, làm người cảm thấy rất không thoải mái. Người này tuổi không ít, rõ ràng là một lão già nhưng nụ cười tà treo nơi khoé miệng lại làm người ta không rét mà run.
Người theo sát sau lưng lão già tà ác này cũn glà một lão giả có tuổi, nhưng người này thân hình thẳng tắp giống như một thanh kiếm sắc bén đã tuốt ra khỏi vỏ, toàn thân tràn ngập kiếm ý vô hình, vừa nhìn đã thấy là cao thủ dùng kiếm.
Mà người cuối cùng thân hình khôi ngô, thần tình không nộ mà uy, nhìn bốn phía xung quanh ánh mắt hung ác.
Ba người này tu vi đều là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh.
Lúc ba người đi tới là lúc hiển nhiên không biết bên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ là tò mò cảnh giác quan sát bốn phía, thần niệm lần lượt thay đổi, rõ ràng là đang ngầm trao đổi điều gì đó.
– Đại ca, nhị ca, tam ca. Sài Hổ vừa thấy ba ngưởi liền kích động hô lên.
Ba người nghe vậy hướng hắn nhìn lại, đều vẻ mặt sáng ngời bước nhanh tới. Lão giả cầm đầu tà ác nói:
– Lão tứ, đệ chạy tới đây làm gì?
Vừa nói vừa nhìn Sài Hổ nháy mắt ra dấu như muốn bảo hãy mau trốn chạy.
Xích Nguyệt hé miệng cười nói: – Tứ ca tới đây để cứu ta.