“Không giữ em lại ăn cơm sao?”
“Không giữ, anh muốn cùng Linh Linh ăn bữa tối với ánh nến, em ở lại hóng cái gì.”
“Hôm nay em rất buồn a…”
“Đều đã nói rồi, chịu đả kích vài lần thì sẽ quen thôi, rốt cuộc vấn là còn trẻ quá a, thành thói quen, rốt cuộc vân là rất tuổi trẻ a, không biết đây là đâu?
Mau đi đi, anh còn phải nấu cơm !”
Cố Thành Trung đẩy anh ta ra cửa, thuận tiện đi vào bếp đeo tạp đề bắt đầu rửa rau thái rau nấu nướng.
Phó Thanh Viên rời đi còn gặp phải Hứa Trúc Linh ở cửa, trong tay xách theo trái cây, khi nhìn thấy anh ta thì chào hỏi nhiệt tình “Phó Thanh Viên đến rồi sao? Muốn ở lại ăn cơm không?”
“Không cần không cần, em sợ anh ba đánh em.” Phó Thanh Viên rụt đầu lại, nghĩ đến những lời Cố Thành Trung tiên khách lúc nấy.
Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy Cố Thành Trung đích thực có thể làm ra loại chuyện này.
Cô ấy đi vào trong phòng, vừa vào đến cửa liên nghe thấy âm thanh ở trong bếp.
Tay phải của cô hôm nay cắt chỉ, anh ấy còn chưa biết, muốn cho anh ấy một sự ngạc nhiên và vui vẻ.
Hơn nữa bản thân cũng có thể dùng tay trái để nấu cơm, viết chữ tuy xiêu vẹo nhưng cũng có tiến bộ.
“Hôm nay ăn cái gì a? Đầu bếp Cố?”
“Canh cá tươi và tôm chua ngọt, muốn ăn rau xanh gì?”
“Khoai tây sợi nhé, muốn ăn rồi.”
“Được, vậy em ngồi một chút, đợi chút xíu là xong rồi.”
Anh ấy quay đầu lại nhìn cô cười ôn nhu, Hứa Trúc Linh liền chuyển một cái ghế ngồi ở cửa vừa ăn trái cây vừa xem anh ấy nấu cơm.