Cuối cùng, bố Đường Ức Nhu chỉ có thể tức giận quát cô ta.
Ông ta rất lo Đường Ức Nhu sẽ gặp họa vì chọc giận Diệp Thiên Minh, ông ta rất áy náy với con gái mình, càng không muốn trơ mắt nhìn con bị giết.
Trong đôi mắt của Diệp Thiên Minh hừng hực lửa giận, hành động của Đường Ức Nhu hôm nay đã hoàn toàn chọc giận hắn.
“Giỏi! Giỏi lắm! Vì một người đàn ông xa lạ, em dám nói chuyện như thế với anh, không thể không thừa nhận, em can đảm thật”.
Diệp Thiên Minh im lặng một lúc lâu, chợt nói.
“Nếu em đã không đồng ý lấy anh, vậy…”
Hẳn thoáng ngừng lại rồi nói ngay: “Vậy ba ngày sau anh vẫn sẽ cưới em, sau khi rước em về, anh mới dạy dỗ em cẩn thận”.
Hắn dám nói thế ngay trước mặt bố Đường Ức Nhu, đúng là không băng cầm thú.
Bố Đường Ức Nhu siết chặt nắm nay, vô cùng †ức giận nhưng không dám nói gì, cuối cùng, ông †a chậm rãi thả lỏng tay ra.
“Được rồi, đưa cô chủ về đi!”
Bố Đường Ức Nhu bỗng nói với hai cao thủ trong gia tộc đang đứng sau lưng mình.
“Vâng!”
Hai người bước về phía Đường Ức Nhu.
Đường Ức Nhu lập tức cuống lên, chẳng biết trong tay cô ta đã có thêm một con dao tỉa lông mày từ bao giờ, cô ta kề nó vào cổ mình, giận dữ nói: “Không được lại đây! Các người không được lại đây! Băng không tôi sẽ chết cho các người xem đấy!”
Hai cao thủ nhà họ Đường thấy thế, lập tức khựng lại.
Bố Đường Ức Nhu cũng cuống cả lên: “Ức Nhu, đừng manh động, con bỏ dao xuống đãt”
Diệp Thiên Minh không ngờ Đường Ức Nhu sẽ làm đến mức này, sát khí trong mắt càng rõ hơn.
Tuy hản thích người đẹp nhưng cũng không nhất thiết phải cưới Đường Ức Nhu, cuộc hôn nhân giữa hắn và Đường Ức Nhu là việc thông gia giữa nhà họ Đường và Hoàng tộc họ Diệp, chứ không phải ý muốn của hắn.