“Ngươi nhờ người khác mà cũng ra vẻ vậy sao?”, Diệp Thành vừa ăn vừa nói.
“Không phải, ta thật sự có chuyện cần nhờ mà,” vẻ mặt đạo thân Tinh Thần rất nghiêm túc.
“Nói đi”.
“Huynh đến Tinh Nguyệt Cung với ta một chuyến đi! Nhân tiện giúp ta hỏi cưới luôn”.
“Hỏi…hỏi cưới?”, đạo thân Tinh Thần vừa nói xong câu này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hắn.
Ngay lập tức, bầu không khí trở nên cực kỳ lạ thường.
Ánh mắt các nữ nhân khác cũng rất kỳ quái, đạo thân đi cầu hôn? Chuyện này nghe cứ là lạ thế nào!
Hơn nữa, bọn họ nhìn một hồi rồi bất giác nhìn sang Diệp Thành đang và cơm vào miệng. Hắn là đạo thân của ngươi, ký ức của các ngươi tương thông, nếu hai người họ thành thân, đêm động phòng cởi quần áo làm này nọ chẳng phải ngươi sẽ được xem trực tiếp sao?
Hơn nữa điều họ tò mò là nếu đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thành thân, hai người họ có sinh con được không? Vả lại nếu sinh được thì đứa bé tính là con ai? Con của Diệp Tinh Thần hay con Diệp Thành?
“Ta đồng ý!”
Dưới ánh nhìn của các cô gái, Diệp Thành lau vết dầu trên khoé miệng rồi đáp.
“Được!”
Đạo thân Tinh Thần cười hềnh hệch rồi quay người chạy đi, chạy được vài bước lại quay về, cầm bát canh cá trên bàn đi mất.
Sau khi hắn ta đi, ánh mắt các cô gái đều tập trung vào Diệp Thành, vẻ mặt vẫn rất kỳ quái.
“Có người thương rồi sẽ thành thân thôi, ta đang tích thiện duyên”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai nói.
“Cả Thiên Đình này đều biết hắn là đạo thân của ngươi”, Sở Linh nhìn Diệp Thành: “Dùng thân phận này đi hỏi cưới, Tinh Nguyệt Cung đồng ý mới lạ, dù sao người ta cũng là Thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung”.