“A, tỷ tỷ đang tu luyện trong dị không gian sao?” Con mắt Bảo Xà Thánh Tổ nhắm lại, nhưng ngữ khí lại bình thản vô cùng.
Thiên Nguyên cũng không tiếp lời mà đứng tại chỗ chờ đợi. Trước sau qua hơn mười tức công phu, tại phương xa không gian chợt nổi dao động. Sau đó giữa không trung đột nhiên xuất một bàn tay trắng như ngọc, mười ngón thon dài, nhìn yếu đuối tựa hồ sức trói gà cũng không có nhưng vừa nhẹ nhàng giương lên kéo một cái, hư không chợt rách toang, đơn giản như việc ăn ngủ của người thường vậy.
Từ phương xa vọng đến tiếng bước chân rất nhỏ, xuất hiện trước mắt hai người là một thiếu nữ xinh đẹp. Ngoài mái tóc bạch kim thì hính dáng bề ngoài của nàng không khác gì một nữ tử nhân tộc bình thường, trên người cũng không có chút dao động pháp lực nào. Hai chân nàng để trần kết hợp với dung mạo khuynh quốc khuynh thành đủ làm cho bất cứ nam tử nào nhìn thấy, trong lòng cũng phải dấy lên sự thương yêu.
Nếu như không nói, ai có thể biết được vị nữ tử bộ dáng nhu nhược này lại có thể làm cho vô số đại năng linh giới vừa nghe tên liền biến sắc.
Không thể đánh giá con người qua tướng mạo, cũng như nước biển không thể đong bằng đấu.
“Bái kiến đại nhân.”
Thiên Nguyên lập tức tiến lên hành lễ. Băng Phách tự nhiên sẽ không để hắn quỳ đi xuống, đưa tay nâng lên. Thiên Nguyên liền bị một cổ lực lượng kỳ lạ ngăn chặn.
Làm xong điều ấy, Băng Phách quay đầu nhìn Bảo Xà: “Muội muội, ngươi đến hành cung của ta là do có đại sự gì phát sinh rồi hả?”
Thanh âm Băng Phách thánh thót như họa mi, dễ nghe vô cùng, nhưng người nghe lại cảm thấy vài phần lãnh ý, tựa hồ có thể thổi hàn khí tới tận sau trong linh hồn người ta.
“Nếu không có chuyện quan trọng, tiểu muội tất nhiên không ly khai Bảo Xà Cun. Tỷ tỷ người cũng biết đấy, phong ấn Tam Nhãn vốn đã bị buông lỏng, tên kia hiện giờ đã chạy thoát rồi.”
“Cái gì?” Băng Phách bỗng nhiên biến sắc: “Ngươi nói Tam Nhãn chạy thoát ư?”
Thiên Nguyên đứng bên cạnh nghe thấy những lời này, trong lòng chợt nghĩ “Tam Nhãn ư? Cái tên này nghe rất quen. Người có thể làm cả hai vị đại nhân động dung, chẳng lẽ là kẻ trong truyền thuyết mấy trăm vạn năm trước, là vị Tam Nhãn Thánh Tổ bị chính Đại thống lĩnh tự mình phong ấn?”
Vị Tam Nhãn Thánh Tổ này có lai lịch không tầm thường chút nào. Theo truyền thuyết, Cổ Ma giới không chỉ có chín vị Chân Ma Thuỷ tổ mà còn có một người nữa, người đó chính là thân đệ đệ của Thánh tộc Đại thống lĩnh. Chỉ là không biết vì sao hắn lại làm cho Thống lĩnh đại nhân tức giận nên bị ca ca tự tay phong ấn.
“Cái tin Tam Nhãn đã thoát khỏi trói buộc này là thật sao?”
Băng Phách chính là Chân Ma Thuỷ tổ đã sống mấy trăm vạn năm, công phu hàm dưỡng cũng là nhất đẳng. Sau khi nghe tin, nàng chỉ bị kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ thong dong như lúc ban đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
“Đối với những chuyện như vậy nếu tiểu muội không nắm chắc mười phần thì sao dám quấy rầy tỷ tỷ đây.” Bảo Xà thở dài, trên môi nở một nụ đắng chát: “Tỷ tỷ à, trong tay tiểu muội có một kiện ma khí do Thống lĩnh đại nhân ban thưởng ngày xưa. Bảo vật này cùng trận pháp phong ấn Tam Nhãn là có cùng một nhịp thở, vậy mà hôm nay không hiểu sao lại bị huỷ, ngoại trừ lý do Tam Nhãn đã đào thoát ra thì tiểu muội thật nghĩ không ra cách giải thích khác hợp lý hơn.”
“Thì ra là thế. Xem ra Tam Nhãn Thánh thật sự đã thoát khỏi trói buộc của Đại thống lĩnh. Chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Tu vi của Thống lĩnh đại nhân mặc dù Thông thiên triệt địa nhưng sớm đã vẫn lạc cùng Chân Tiên. Thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi nên cấm chế dù huyền diệu cũng không còn hữu dụng nữa. Mà bản thân Tam Nhãn cũng là Chân Ma Thuỷ tổ, nếu như vẫn không thể thoát khốn thì ta lại hoài nghi hắn chỉ là đồ hữu danh vô thực.” Băng Phách Thánh Tổ đưa tay vén lại sợi tóc rối, đồng thời nói.
“Tỷ tỷ ngươi sao lại bình thản như vây. Tam Nhãn kia tuy trước nay chưa từng đối phó với chúng ta, nhưng nếu hắn khôi phục thực lực rồi thì mặc dù tỷ muội chúng ta không sợ, bất quá đó cũng là một đại phiền toài a.” Bảo Xà ngẩn ngơ, không nhịn được mà trong ngữ khí của nàng ẩn chứa chút oán trách.
“Gấp cái gì, chúng ta việc gì phải gấp chứ. Đây là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Bảo Xà cùng Thiên Nguyên không khỏi liếc nhìn nhau, một lát sau mới ấp úng: “Tiểu muội không hiểu, kính xin tỷ tỷ giải thích cho.”
“Bảo Xà muội muội, ngươi thông minh cả đời, sao lại nhất thời hồ đồ như vậy. Tỷ muội chúng ta đều muốn tìm vị trí của Tam Nhãn Thánh Tổ, bất quá diện tích Thánh giới quá lớn, chúng ta lại không biết rõ vị trí Đại thống lĩnh bố trí pháp trận, mà cái pháp trận đó lại có khả năng ẩn nấp khiến chúng ta mất nhiều thời gian cũng không tìm ra hắn, dù muốn trảm thảo trừ căn cũng không được. Hiện tại hắn đã thoát ra rồi, đó không phải là cơ hội tốt sao…”
“Tỷ tỷ nói là…” Bảo Xà cũng không ngốc, chỉ là nhất thời không ngờ tới Băng Phách lại suy tính sâu xa như vậy mà thôi.
“Đúng vậy, vốn là hắn bị phong ấn giam cầm nhưng đó cũng là nơi ẩn núp rất tốt, nếu không ta và ngươi đã sớm biến hắn thành mây khói từ lâu rồi. Hiện tại thoát ra được thì sao, hắn phải ra ngoài hành động tất sẽ để lộ hành tung, huống hồ bị phong ấn lâu như vậy thì ngươi cho rằng hắn còn là thủy tổ bát diện uy phong như năm đó sao?”
“Tỷ tỷ nói không sai, năm đó Tam Nhãn phạm phải sai lầm lớn. Thống lĩnh đại nhân tuy tha cho hắn một mạng nhưng thân thể lại bị phá huỷ, hơn nữa hắn lại chịu ảnh hưởng của phong ấn mấy trăm vạn năm, tuy không bởi vậy mà vẫn lạc nhưng thực lực không tránh khỏi đại tổn, bất quá…”
“Bất quá cái gì…”
“Chúng ta vẫn phải phòng ngừa hắn đoạt xá. Tam Nhãn mặc dù nay không bằng xưa, phượng hoàng rơi mào không bằng gà nhép, nhưng nếu hắn gặp được cơ duyên mà đoạt xá được một ma thân thích hợp…” Bảo Xà nói đến đây, thanh âm trở nên nghiêm túc.
“Hừ, muội muội ngươi lo lắng quá rồi.” Băng Phách lại cho là đúng nói.
“Lo ngại?”
“Đúng vậy, ngươi cần phải hiểu rằng Tam Nhãn cùng Đại thống lĩnh không chỉ là huynh đệ, ngay cả ma công tu luyện cũng là cùng loại. “
“Điều này tiểu muội đương nhiên tinh tường. Bọn hắn tu luyện Cửu Sát Chân Ma Công, chính là đỉnh cấp bí thuật của Thánh Giới chúng ta.” Bảo Xà nói đến chỗ này, trên mặt lại toát ra một tia hâm mộ, hiển nhiên do Cửu Sát Chân Ma Công cao minh hơn pháp môn nàng đang tu luyện.
“Vậy thì được rồi, Tam Nhãn có lẽ có thể tùy tiện tìm một khối ma thân phù hợp để đoạt xá, nhưng muốn khôi phục công lực ngày xưa thì đâu có dễ dàng như vậy.” Trên khóe môi Băng Phách treo một nụ cười lạnh, nhàn nhạt mở miệng.
“Tiểu muội đã hiểu, Cửu Sát Chân Ma Công mặc dù uy lực vô cùng nhưng điều kiện để tu luyện lại càng hà khắc, người tu luyện phải có thân thể ngủ linh căn. “
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 2313: Đệ đệ của ma tộc đại th