“Cái gì gọi là hợp nhau? Là vì sức eo anh yếu, thời gian không đủ lâu, lớn lên không đẹp trai hay là không có tiền có thế?”
“Hay là, em không thể có con, sợ anh ghét em, cũng không hỏi ý kiến của anh mà cự tuyệt anh ngàn dặm sao?”
Tân Miêu nghe thấy thế, con ngươi lập tức co lại.
Thật không ngờ anh ta đã biết, nhất định là Bạch Nhược Minh Lan đã nói cho anh ta biết, chuyện này không thế có người thứ ba biết được.
“Anh… anh cũng biết?”
Nắm tay của cô vô thức siết chặt vì sợ hãi.
Ký ức đau khổ nhất trong lòng bỗng chốc được mở ra, tuôn trào giống như nước tràn bờ đê mà.
Cô ấy không biết mình đã sống những ngày như thế nào, bị giam cầm, bị coi như một thứ đồ chơi, mà người kia hóa ra lại là bố trên danh nghĩa của cô ấy, là chồng của mẹ cô ấy.
Lúc đầu, ông ta ngụy trang rất tốt, tự dạy học cho cô ấy, giống như một người bố hiền từ. Nhưng dần dần ông ta bộc lộ bản chất, bắt đầu giở trò với cô ấy, lúc đầu ông ta gọi cô ấy vào phòng làm việc một mình, nhân lúc không có ai mà động tay động chân, sau đó là trong phòng riêng của giáo sư ở trường học, cuối cùng là ngay ở trong nhà một cách trăng trợn, cái gì cũng không kiêng ky.
Cô ấy than khổ với mẹ, thế nhưng mẹ lại sợ nếu đi ngăn cản sẽ bị bố dượng đánh tàn nhãn, cũng không dám ly hôn, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì cả.
Về sau, cô ấy không được đến trường nữa, mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng.
Cô ấy khó khăn lắm mới gặp được ân nhân cứu mạng của mình, tống tên cầm thú không bằng đàn ông kia vào tù, mong rằng ông ta sẽ bị trừng phạt bởi pháp luật, nhưng ông ta chẳng qua chỉ bị phạt một năm tù giam mà thôi.
Một năm…
Chỉ một năm thôi…
Cuộc sống của cô ấy cũng đã bị hủy hoại.
Sau khi tên câm thú ấy vào tù, cô ấy trăn trọc, chỉ muốn ông ta chết ở trong từ.
Nhưng không lâu sau, cô ấy phát hiện mình mang thai, vội vàng đi phá thai, thế nhưng giữa đường thai nhi bị rớt ra, lúc ấy trên xe khắp nơi đều là máu, trong khoang mũi nồng nặc toàn mùi máu tươi.