Đó là nước thuốc gần cô đặc, dính dính màu xanh.
Theo góc độ luyện đan sư, lúc này mở lò là đã luyện đan thất bại, nhưng muốn trục xuất Khôi Nha, lại phải cần vật như thế.
Hắn bỏ nước thuốc tỏa mùi quái dị vào chém, cẩn thận đưa tới trước mặt Xích Nguyệt, nghiêm túc nói: – Tiền bối, uống nó đi.
Xích Nguyệt nhíu chặt mày, mặt trắng bệch.
Khi Dương Khai đưa nước thuốc bán thành phẩm này tới trước mặt, nàng ngửi được mùi cực khó chịu, giống như vớ mấy chục năm chưa giặt, chỉ mùi thôi cũng làm người ta buồn nôn.
Vật như thế làm sao mà nuốt vào bụng được?
Thấy ánh mắt chán ghét của nàng, Dương Khai mỉm cười: – Thuốc đắng dã tật mà, uống vào là ngài sẽ khỏi thôi.
Xích Nguyệt trừng Dương Khai, như đang nói ngươi dám đùa giỡn ta thì chết chắc rồi.
Dương Khai mặc kệ nàng, giống như dỗ dành trẻ con: – Đây, ngoan uống hết đi!
Nói rồi, một tay bóp miệng Xích Nguyệt, tay kia nâng chén đổ thứ đó vào miệng, nàng, đồng thời thầm vận nguyên lực giúp Xích Nguyệt nuốt vào.
Ục ục ục…
Rất nhiều người không khỏi dời mắt, cảm thấy bụng sôi lên, cả người không khỏe.
– Ụa… Bỗng nhiên Xích Nguyệt nôn ói, khuỵu một chân, thần sắc khổ sở, muốn ói hết ruột ra ngoài.
Dương Khai cười hì hì đứng sang một bên, ném cái chén, vỗ lưng Xích Nguyệt.
– Tiểu tử thối, ngươi dám cho ta uống thứ như thế! Xích Nguyệt quay lại, nghiến răng căm phẫn trừng Dương Khai.
Nàng sống bao nhiêu năm, chưa bao giờ phải uống thứ khó nuốt đến thế, nếu không phải hiện tại bị cản trở hành động, nàng làm sao phải chịu khổ như thế?
– Tiền bối bớt giận, tiểu tử cũng là bất đắc dĩ mà. Dương Khai cười hắc hắc.
– Ngũ muội… Sài Hổ kinh ngạc nhìn Xích Nguyệt, vui vẻ nói: – Muội có thể động đậy được rồi?
Xích Nguyệt ngẩn ra, thế mới bừng tỉnh hoạt động thân thể, từ từ đứng lên, mỉm cười nói: – Quả thật không bị hạn chế nữa! Nói rồi, nàng quay người, lại khôi phục uy nghiêm,. oán hận nói: – Xem ra ngươi nói là đúng, lần này tạm tha cho ngươi, nếu còn lần sau dám cho ta uống thứ…
Nói được một nửa, Xích Nguyệt vội che miệng, sắc mặt tái nhợt như đang nhớ tới chuyện tồi tệ.
Nhưng nàng nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn sang Sài Hổ, tràn đầy áy náy: – Tứ ca, là ta liên lụy huynh.
Sài Hổ cười to: – Người một nhà, nói khách sáo làm gì, ta tin nếu là ta gặp chuyện như thế, mọi người cũng sẽ không mặc kệ.
Xích Nguyệt gật đầu, tràn đầy cảm kích, quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nam nhân trung niên bị Diệp Tinh Hàm khống chế: – Dám làm ta chịu tội như vậy, ta muốn hắn chết!
Nam nhân trung niên lúc này tràn đầy mờ mịt, ánh mắt trống rỗng kinh ngạc nhìn Xích Nguyệt, miệng thì thào: – Không thể nào, không thể nào, Khôi Nha gần như tuyệt tích, làm sao trên đời này còn có phương pháp phá giải…
Hắn như không chấp nhận được tuyệt kỹ độc môn của mình bị phá giải thoải mái như thế, dẫn tới tâm thần chấn động mạnh, nhất thời hoảng loạn.
Dương Khai nhếch miệng cười: – Ở trước mặt ta mà chơi trùng, còn thiếu mấy trăm năm nữa, ha ha ha ha!
Hắn cười đắc ý ngông cuồng, làm không ít người nhìn sang, thầm nghĩ tiểu tử này điên rồi ư.
Tiếng cười dừng lại, Dương Khai vung tay đánh ra lực lượng, hóa thành ngọn lửa đốt sạch vật Xích Nguyệt nôn ra.
Đồng thời, nam nhân trung niên giống như bị trọng thương, cả người chấn động mạnh, không khỏi phun máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức suy sụp.
Tuy rằng Khôi Nha bị đẩy ra, nhưng chưa chết, cho nên nam nhân trung niên vẫn bình yên.
Nhưng Dương Khai đánh ra liền hủy diệt Khôi Nha, còn làm nam nhân trung niên tâm thần nối liền bị xung kích, tự nhiên không dễ chịu gì.
Sở dĩ Khôi Nha xếp hạng không cao trên Kỳ Trùng Bảng, chính là vì sinh mệnh lực của nó không mạnh mẽ bằng những Kỳ Trùng Dị Trĩ khác, có thể tiêu diệt dễ dàng. CÒn Phệ Hồn Trùng thì khác, muốn tiêu diệt Phệ Hồn Trùng triệt để là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nếu có thể, Dương Khai cũng muốn thu Khôi Nha vào Nô Trùng Trạc, nói không chừng sau này có cơ hội sử dụng tới.
Nhưng mà kỳ trùng Khôi Nha rất đặc thù, một khi có người để lại dấu ấn trên nó, vậy sẽ không cho người thử hai dùng tới, bởi vậy Dương Khai mới không do dự hủy diệt nó.
Thấy nam nhân trung niên như vậy, Xích Nguyệt nhíu mày, cũng không muốn tính sổ nữa, mà lạnh băng nhìn về phía Lạc Tân.
Tất cả những gì nàng phải chịu hôm nay, đầu sỏ gây họa là Lạc Tân, nếu không phải Dương Khai kỳ tích xuất hiện, cứu nàng trong nước lửa, hôm nay nàng chẳng những không thoát được, ngay cả Sài Hổ cũng bị kéo vào.
Tự nhiên nàng hận thấu xương loại tiểu nhân như Lạc Tân.
– Tiểu Nguyệt, bây giờ ngươi đến bên cạnh bổn tọa còn kịp, bổn tọa bảo đảm với ngươi, sẽ bỏ qua hết những gì đã xảy ra!
Lạc Tân nhìn Xích Nguyệt, nhàn nhạt nói.
– Tiểu… Nguyệt! Dương Khai mở to mắt, trợn mắt cứng lưỡi.
Nhớ năm đó, Yêu Vương Xích Nguyệt trên Đế Thần Tinh, nắm giữ cả hành tinh, hàng tỷ tỷ Yêu tộc nghe theo hiệu lệnh. Đến Tinh Giới này, lại bị người ta gọi là Tiểu Nguyệt, nếu để cho các lĩnh chủ Yêu tộc trên Đế Thần Tinh biết được, sẽ có cảm tưởng thế nào?
Xích Nguyệt phát giác biến hóa rất nhỏ của Dương Khai, hung tợn trừng hắn, mới hừ lạnh:
– Lão cẩu! Ngươi nhốt đại ca chúng ta, bắt buộc ta thành hôn, hiện tại còn muốn ta đi theo ngươi? Ngươi có phải chưa tỉnh ngủ không?
Sắc mặt Lạc Tân trầm xuống, tràn đầy giận dữ.
Hắn biết sau hôm nay, mình sẽ mất hết thể diện, vốn muốn thông qua Xích Nguyệt bù đắp một chút, không ngờ nàng dứt khoát cự tuyệt như vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận, sát niệm tuôn trào như thủy triều.