“Chính là giúp bọn họ tối ưu hóa tổng hệ thống một chút, làm cho hệ thống an toàn của công ty hàng không cao hơn.”
Đúng lúc này, bên tai truyên đến giọng nói quen thuộc.
Sau khi Tân Miêu nghe được, thân mình cứng đờ.
€ô xuyên qua nhân viên sân bay, nhìn về phía Phó Thanh Viên xa xa đang vội vàng chạy tới, trái tim mạnh run lên.
Anh ấy… Đến rồi.
Phản ứng đầu tiên của cô ấy là muốn bỏ chạy, đến cả hành lý cũng không quan tâm, cô ấy lao ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.
Cô ấy vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện Phó Thanh Viên vậy mà không đuổi kịp mình, vẫn còn thở hổn hển, có vẻ như đã kiệt sức.
Điều này đã cho cô ấy thời gian tuyệt vời để chạy trốn.
Nhưng…
“Cô Tân, cô hãy đồng ý với anh ta đì, anh ta nói rằng mẹ anh ta biết bơi và sẽ không để cho các cô chết đuối, anh ta định học bơi cùng với cô.”
“Cô Tân, đôi vợ chồng trẻ đều là đầu giường cãi nhau rồi ngủ cùng một giường. Anh ta là một lập trình viên, rất an toàn. “Cô Tân, nếu cô không thích anh ta, chúng tôi nhất định sẽ không nói chuyện giúp anh ta, nhưng rõ ràng là hai người thích nhau, vậy tại sao lại bỏ lỡ nhau, cô xem vợ chồng tôi đã bên nhau năm mươi năm, lúc trước nếu giận hờn rồi bỏ lỡ nhau thì chúng tôi chắc chắn sẽ hối hận cả đời.”
“Cô Tân, nếu cô thực sự yêu anh ta thì hãy cho anh ta một cơ hội.”
169) Jzin,.ˆ Mỗi khi Tân Miêu gặp ai đó, họ đều thuyết phục cô ấy, cũng không biết sao Phó Thanh Viên có thể làm được như vậy.
Đoạn đường này đã làm tốn không biết bao nhiêu thời gian của cô ấy, mà Phó Thanh Viên đã từ từ đuổi kịp phía sau.