Sau khi nói chuyện với nhau, đại sứ nước Cổ Hi mời hai người Trương Thác lên xe, đi đến cung điện từng là của nước Cổ Hi, bây giờ cũng là nơi mà người nắm quyền đất nước đang ở.
Nước Cổ Hi là một đất nước vô cùng đẹp, cung điện này cũng vô cùng thu hút người khác. Nếu như để ở trong nước thì có thể nói, mỗi một nơi đều có thể trở thành nơi lui tới của những người nổi tiếng ở trên mạng.
Sau khi nói chuyện, Trương Thác và Triệu Chính Khải được sắp xếp ở lại.
“Đi thôi” Triệu Chính Khải thu dọn đồ đạc: “Chúng ta đi tìm hiểu một chút về con người và phong cảnh ở nơi đây”
Triệu Chính Khải rung rung cổ tay, để lộ chiếc đồng hồ Rolex vô cùng có giá trị của anh ta.
Vẻ đẹp của nền văn minh cổ xưa của nước Cổ Hi hoàn toàn có thể so sánh với Đông Hoà, thậm chí nơi đây còn trở thành nơi bắt đầu của thần thoại phương Tây. Về sự cởi mở thì nước Cổ Hi vượt xa Đông Hoà, nơi đây cũng được gọi là thiên đường của đàn ông.
Khi Triệu Chính Khải vừa ra khỏi cửa, anh ta đã có cảm giác vô cùng thoải mái phóng khoáng.
Trương Thác nhìn về phía xa xa, trên đỉnh của ngọn núi ở phía xa có mây đen giăng đầy. Đám mây đen này chỉ bao phủ trên dãy núi đó, khiến cả dãy núi được bao phủ bởi lớp sương mờ ảo.
“Đó là núi gì vậy?” Trương Thác lẩm bẩm.
“Ừm” Triệu Chính Khải làm dáng vẻ bất cần đời: “Theo như lão quái vật nói thì đó là Chúng Thần nổi giận, muốn trừng phạt những kẻ không tôn trọng thần linh. Trong thời gian này nước Cổ Hi đã tổ chức nghi lễ tế trời, còn tổ chức một đội ngũ để định đi vào núi. Đội ngữ của nhóm bọn họ rất kỳ lạ, đa số đều là những bé trai bé gái do lão quái vật đó đích thân lựa chọn, anh nghỉ trong chuyện này còn có vấn đề gì đó. Anh đã liên lạc với người của chúng ta rồi, tập hợp với nhau trước đã rồi nói sau”
Triệu Chính Khải nói xong, tiếp tục quan sát những cô nàng xinh đẹp bên đường.
Không thể không nói dáng vẻ một người đàn ông trưởng thành của Triệu Chính Khải thật sự rất được đón nhận. Trên đường đi có rất nhiều cô nàng xinh đẹp có tính cách cởi mở đều chủ động đá mắt liếc nhìn Triệu Chính Khải, có một vài cô gan dạ thì còn chủ động đến chào hỏi với anh ta.
Nhưng mặc dù Triệu Chính Khải nhìn, nhưng người khác nói chuyện với anh ta thì anh ta cũng không thèm để ý mà chỉ làm dáng vẻ lạnh lùng.
Trương Thác nhìn ánh mắt lo lắng của Triệu Chính Khải, anh biết rất rõ con người này không phải là cố tình làm ra vẻ lạnh lùng, mà là anh ta không hiểu người ta đang nói gì.