– Trước khi vũ trụ sinh diệt mười hai lần đúng là thời đại thánh đạo.
Nguyên Dục Tiên Quân lên tiếng:
– Ta có đi chỗ sâu nhất vô nhân cấm khu, thấy di tích thánh đạo.
Mắt Vạn Chú Đạo Quân tròn xoe, vẻ mặt khó tin hỏi:
– Thật sự có thánh đạo? Tiểu tử này nói đại cũng trúng?
– Miễn không phải dân bản xứ Tiên giới là được, nếu không có tư chất như vậy ta phải giết!
Thánh Ma Thiên Tôn lạnh lùng nói:
– Sống qua vũ trụ sinh diệt mười hai lần chưa chắc mạnh hơn chúng ta. Huyền Thiên đạo hữu, tương lai chủ Tiên giới sẽ nằm trong nhóm chúng ta, tất cả là đối thủ cạnh tranh, vẫn phải so tài!
Giang Nam cười toe:
– Nói đúng, nói đúng!
Mắt Tử Hạm Đạo Mẫu chớp chớp:
– Ta cũng muốn so tài thử, nhìn xem ngươi xếp hạng hai thiên vị bảng mạnh hơn ta bao nhiêu.
Tử Hạm Đạo Mẫu nhìn hướng Nguyên Dục Tiên Quân, cười duyên:
– Đuương nhiên thiếp thân cũng muốn lĩnh giáo đệ nhất thiên vị bảng.
Nguyên Dục Tiên Quân mỉm cười nói:
– Sau này sẽ có cơ hội. Huyền Thiên giáo chủ, ta từng thấy đại đạo thời đại thánh đạo, không biết ngươi có thể thi triển một, hai đại đạo chú đạo cho chúng ta mở rộng tầm mắt không?
Tròng mắt Giang Nam xoay tròn như bánh xe, trán toát mồ hôi lạnh liếc trộm nam nhân áo đen.
Nam nhân áo đen nhún vai, vẻ mặt bất lực.
Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Vạn Chú Đạo Quân nhìn sang.
Vạn Chú Đạo Quân vui sướng khi người gặp họa nói:
– Đúng vậy! Huyền Thiên, hay ngươi thi triển ra một, hai đại thần thông thánh đạo cho chúng ta kiến thức thử?
Giang Nam ngừng xoay tròng mắt, bỗng có tiếng chuông vang lên chấn Vạn Chú Đạo Quân hộc máu bay ra.
Vạn Chú Đạo Quân ở giữa không trung thầm nghĩ:
– Tại sao luôn là ta gặp xui?
– Ai kêu ngươi lắm mồm!
Giang Nam trở mặt giết người, biến thân Cự Linh bá thể nhấc quai Vạn Chú Thiên Chung lên quét bốn phía.
– Một đám con kiến tiền sử, đại giáo chủ nhịn các ngươi lâu rồi!
Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân vội vàng thụt lùi, vẫn vây quanh bốn phương tám hướng, thi triển thần thông tập trung vào Giang Nam đứng ngay giữa.
– Thì ra đúng là dân bản xứ Tiên giới, vậy không tha cho ngươi được!
Một tay Giang Nam nâng chuông to, Vạn Chú Thiên Chung chụp xuống chặn lại các thần thông. Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân bị chấn người lảo đảo.
Bỗng trong thiên vị bảng hiện ra một cánh cửa, cửa ngày càng rõ ràng. Giang Nam vác Vạn Chú Thiên Chung xông vào, biến mất trong thiên vị bảng.
Đám người kinh kêu:
– Đạo Quân chi môn!
Trên cửa khắc hai chữ Đạo Quân, cả đám kéo nhau vào.
– Người này tương lai e đối địch với chúng ta, không thể tha cho dân bản xứ Tiên giới kia!
Đạo Quân chi môn xuất hiện trong thiên vị bảng, mọi người không lường trước được chuyện này nên bị Giang Nam giành mất tiên cơ, vào cửa trước bọn họ một bước, thoát khỏi số xui bị vây công.
Nhưng cũng hợp lý, vì bọn họ lấy thiên vị bảng đạo phù triệu ra thiên vị bảng, đạo phù là mấu chốt để vào Đạo Quân chi môn. Nhìn từ dấu hiệu này, có thể dự đoán được Đạo Quân chi môn và thiên vị bảng liên quan nhau.
Nhưng ít ai đoán được đây là do Bất Không, Đế và Tôn thiết kế ra.
Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân kéo nhau vào Đạo Quân chi môn, nam nhân áo đen cũng cất bước vào trong. Nguyên Dục Tiên Quân đi sau nam nhân áo đen một bước, không cùng đám Thánh Ma Thiên Tôn đuổi giết Giang Nam.
Nguyên Dục Tiên Quân cười hỏi:
– Đạo hữu đến từ thời đại nào?
So với Giang Nam thì Nguyên Dục Tiên Quân có hứng thú với nam nhân áo đen hơn.
Nam nhân áo đen lạnh nhạt nói:
– Vạn Vật đạo hữu, hai ta là cố nhân.
Vẻ mặt Nguyên Dục Tiên Quân lười biếng, mắt sáng ngời, hai loại khí chât trộn lẫn vào nhau toát ra sức hấp dẫn tà mị, lúc chính lúc tà. Đôi khi chính khí hùng dũng, đôi khi cuồng quyến tà ác, khiến người rối loạn phán đoán.