– Muốn chém muốn giết tùy các ngươi!
Trông thấy Thư Thiên Hào và Sở Vân đi tới, sắc mặt Thư phu nhân vẫn rất bình thản.
Hoặc nói chính xác hơn, chính là đang chờ chết.
– Nàng đi đi.
Thư Thiên Hào tiến lên, cởi bỏ đoạn dây thừng trói chặt cho Thư phu nhân.
Thư phu nhân sửng sốt, sau đó cười lạnh nói:
– Muốn cho ta có thêm hy vọng, sau khiến ta thất vọng chết đi sao? Hãy giết ta đi, ta tuyệt đối không cho các ngươi thực hiện được.
Sở Vân lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía nữ nhân đáng thương này. Truyện Tiên Hiệp
Mở miệng nói:
– Ngươi không phải suy nghĩ nhiều. Ngươi đi đi, tên đầu sỏ thực sự chính là Trữ gia chủ, phụ tử chúng ta thả ngươi đi.
Người đáng trách, tất cũng có chỗ đáng thương.
Thư phu nhân rất đáng trách, nhưng lại rất đáng thương. Hy sinh tuổi thanh xuân của chính mình, hạnh phục của chính mình gả đến Thư gia đảo hoang dã này. Vì cuộc sống của hai người con trai, vì lợi ích của gia tộc, mà mưu đồ dựng lên trăm phương nghìn kế.
Nhưng cuối cùng là thế này đây?
Kết quả, ngược lại nàng bị gia tộc vứt bỏ, trở thành vật thí mạng. Nguyên bản Trữ gia đảo chủ nghĩ muốn giết nàng gánh tội thay, kết quả lại được Thư Thiên Hào cứu.
Đây là việc châm biếm tới cỡ nào.
Trước kia Sở Vân rất hận nàng, thế nhưng chính hắn được mở rộng tầm mắt. Khi gặp lại Thư phu nhân, lúc này hắn mới phát hiện trong lòng chính mình thương hại nàng hơn là hận nàng.
– Thư phu nhân, đã không có uy hiếp. Chỉ là một lão phụ nhân không có thiên phú ngự yêu sư thì có thể uy hiếp gì đây? Không bằng thả nàng, ngược lại có thể đạt được danh tiếng. Để người đời nhìn vào đại khí Đảo chủ Thư gia đảo.
Đây là lời của Sở Vân khi trên thuyền trở về nói với Thư Thiên Hào.
Thư Thiên Hào vỗ vai Sở Vân, lúc đó cảm động không nói gì thêm nữa. Hắn hiểu rõ tâm tư của Sở Vân, tất cả đều suy nghĩ thay chính mình. Dù sao cũng là phu thê nhiều năm, dù suy đi tính lại, không phải là người dưng nước lã, dù sao cũng là phu thê.
Thần tình của Thư phu nhân ngây dại trong chốc lát, bỗng nhiên sắc mặt nhăn nhó, rít gào:
– Tại sao không giết ta! Giết ta đi, tới đây giết ta đi! Mau giết ta đi!
Tóc tai nàng bù xù, trạng thái như điên dại. Phát tiết trong một khoảng thời gian dài, bỗng nhiên quỳ xuống đất, khóc rống:
– Đã chết, đều đã chết…Thư Đại, Thư Nhị đều bị Trữ gia giết chết… Con của ta …
Sở Vân vô cùng kinh ngạc, ngẫm lại cũng thấy thoải mái. Cái loại tố chất như Thư Đại, Thư Nhị. Trữ gia tự nhiên thấy chướng mắt. Vừa rồi Thư Thiên Hào cứu Trữ Khi Sương, nhất định đã bị hắn diệt tận gốc.
Rốt cuộc với tình trạng của Thư phu nhân bây giờ, rõ ràng sống không được bao lâu nữa.
Trước khi đi, nàng dùng ánh mắt đầy phức tạp liếc nhìn về phía Thư Thiên Hào và Sở Vân:
– Có một tin tức, ta cũng không dám khẳng định, mặc kệ người có tin hay không, tạm thời ta cũng muốn báo đáp lại ngươi. Có người nói, phía tây nam trên hải vực Xà Tào của Trữ gia, phát hiện lăng mộ Thiên La Hầu dưới đáy biển. Hiện nay đang tiến hành khai thác.
– Trữ Khi Sương này, sau cùng vẫn không từ bỏ thủ đoạn, vẫn đùa giỡn mấy hoa chiêu này.
Thư Thiên Hào lắc đầu, nói rõ tình cảm trong lòng đối với nàng đã hết.
Trữ Khi Sương nói là báo đáp, chính xác hơn chính là trả thù. Trả thù Trữ gia.
– Dưới đáy biển có lăng mộ Thiên La Hầu? Trong trí nhớ kiếp trước, đích xác có tin này. Xem ra theo như lời nàng nói, cũng có thể là thật.
Tim Sở Vân đập thình thịch. Trong tay Thiên La Hầu có Linh Yêu binh Thiên La Tán, có mỹ danh chống trời, tùy ý chống đỡ sấm sét điện quang. Nếu như có Thiên La Tán trợ giúp Túy Tuyết Đao, như vậy tăng thêm thành công độ Linh Yêu kiếp.
– Thiên La Tán của Thiên La Hầu?
Nghe được tin này, hai mắt của Du Nha Đại Sư sáng ngời.
– Thiên La Tán có thể chống đỡ sấm sét điện khí, cấu tạo kỳ diệu của nó ta vẫn chưa thể lắm được. Thật đáng tiếc lần này đại thắng, thu được vô số chiến hạm. Ta cần phải sửa chữa lại chiến hạm, còn phải tu sửa lại Thư gia thành, thực sự không thể đi được!