“Nàng hình như còn chưa cởi giày!”
U U cười nói :
“Ta đi ngủ chưa bao giờ có tập quán cởi giày. “
Ta cố ý than thở :
“Quả nhiên là lão bà nương!”
U U đưa tay véo tai ta, nói :
“Long Dẫn Không! Ngươi và Khinh Nhan rốt cục bày quỷ kế gì?”
Ta nhân cơ hội nắm lấy bàn tay của nàng, thấp giọng nói :
“Nếu như nàng còn dám phi lễ ta, ta sẽ kêu to lên đánh thức tất cả mọi người, để cho hành vi hoang dâm của nàng bại lộ trước mắt người thiên hạ. “
U U ha hả nở nụ cười, thanh âm trở nên quyến rũ hơn rất nhiều :
“Nói mau! Yêu nữ kia nói với ngươi những gì?”
Trong lòng ta cười thầm, cái từ yêu nữ do chính miệng nàng nói ra này, làm cho ta cảm thấy cổ quái dị thường .
Ta thấp giọng nói :
“Trước tiên nàng hãy nói cho ta biết, nàng giấu Hạng Đạt Sinh ở đâu?”
U U thở dài một hơi :
“Giấu Hạng Đạt Sinh ở trong Tịch Mịch phảng không phải kế lâu dài, ta giúp các ngươi chuyển hắn tới môt chỗ an toàn hơn, chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ cho các ngươi mà thôi. “
Vậy thì chắc chắn nàng đã mang Hạng Đạt Sinh đi .
Ta thấp giọng nói :
“Hạng Đạt Sinh biểu ca của ta, ngươi không nên làm khó hắn. “
U U cười nói :
“Ta biết, ta sẽ đối với hắn như đối với biểu ca của mình, bây giờ tới phiên ngươi trả lời vấn đề của ta. “
Đôi môi anh đào của nàng tiến sát vào tai của ta, hơi thở như lan của nàng đúng là một sự mê hoặc cực độ, thế nhưng đối với hành động của yêu nữ này, ta không dám có cử động quá đáng. Từ trước tới nay nàng hỉ nộ vô thường, vạn nhất nàng trở mặt, thì người chịu khổ khẳng định là ta .
Ta cười nói :
“U U cô nương đã biết rõ toàn bộ rồi, cần gì phải hỏi ta nữa? Ta nếu như không đoán sai, mục đích của nàng với Khinh Nhan giống nhau, tất cả chỉ vì bí tịch trong bảo tàng của Mâu thị, nàng bắt Hạng Đạt Sinh cũng chỉ muốn đổi lấy bảo đồ trong tay Hán Thành đế mà thôi. “
U U khinh thường nói :
“Hạng Bác Đào sao lại dễ dàng đem bảo đồ giao ra như vậy?”
Ta thấp giọng nói :
“Năm đó nàng bắt được phụ tử Điền Tuần sao không ép hắn giao bảo đồ ra?”
U U cả giận nói :
“Nếu không phải do yêu nữ Khinh Nhan kia phá hoại, thì bảo đồ đã nằm trong tay của ta rồi. “
Trong lòng ta cười thầm, xem ra Khinh Nhan và U U tranh đấu tới mức lưỡng bại câu thương, mới để cho phụ tử Điền Tuần có một lối thoát .
Ta đề nghị, nói :
“Thật ra các nàng bây giờ tranh đấu với nhau vẫn còn quá sớm? Bảo tàng đang nằm trong tay của Hán Thành đế, tốt hơn hết là mọi người thống nhất trận tuyến, đoạt được bảo đồ từ trong tay của Hán Thành đế rồi nói sau?”
U U lắc đầu nói :
“Để bảo đồ trong tay Hán Thành đế còn an toàn hơn so với để trong tay của nàng ta. “
Nàng cười nói :
“Nhưng mà ta đã giúp các ngươi một chuyện. “
Trong lúc nhất thời, ta không đoán được chủ ý của nàng, U U nói :
“Ta đã điều tra được chỗ giấu tàng bảo đồ từ lâu rồi!”
Ta bặt thốt lên :
“Ở nơi nào?”
U U đạo :
“Được giấu trong Thiết Kỳ lâu của hoàng cung Đại Hán!”
Ta cười nói :
“Nàng đã biết vị trí, sao còn không tới đoạt?”
U U than thở :
“Nếu như có thể đơn giản lấy được, ta tới tìm ngươi làm gì?”
Ta biết nàng gặp vấn đề khó, nên mỉm cười nói :
“Ta có thể giúp gì, cứ nói rõ ra đi!”
U U nói :
“Trong Thiết Kỳ lâu mặc dù có nhiều cao thủ, thế nhưng đó lại là chuyện không đáng ngại, vấn đề mấu chốt là nó được xây dựng bởi danh tượng Quỷ Phủ (danh tượng : thợ nổi danh), phải có bản thiết kế của nó, mới có thể đi vào trong. “
Ta trầm ngâm một chút nói :
“Nàng biết bản thiết kế này ở nơi nào không?”
U U nhẹ giọng nói :
“Cái đó sẽ do ngươi nghĩ biện pháp. “