Lúc này Đồ Nguyên Tán đứng ở trên mái nhà trọ, nhìn Xà Bàn Sơn đang xuất hiện dị tượng, trầm tư nói:
– Xà Bàn Sơn nhất định sẽ có dị cảnh xuất hiện. Nơi này theo lão phu được biết, cũng không có cao nhân gì ẩn cư, khả năng là có bảo vật xuất thế!
Đồ Chính Minh đứng bên cạnh Đồ Nguyên Tán nói:
– Phụ thân, nếu là có dị bảo xuất thế, sợ rằng sẽ có nhiều cao thủ tới tranh đoạt, mà Xà Bàn Sơn này gần Dư Châu quận. Phỏng chừng Giang thị thế nào cũng tới, phụ thân định tính toán sao?
– Có tin tức của Thiên Hà chưa?
Đồ Nguyên Tán hỏi.
Đồ Chính Minh nói::
– Từ buổi sáng tới bây giờ. Vẫn chưa có tin tức của Thiên Hà truyền về, nếu như hắn đi đường vòng ra phía sau Dư Châu thành đi qua Lâm quận, hẳn sẽ có tin tức cho chúng ta, hiện tai không có tin tức, phỏng chừng là vẫn còn đang trên đường đi.
Đồ Nguyên Tán trầm tư suy nghĩ, nói:
– Ngươi đi hỏi Tam thúc, nghe chút ý kiến của hắn, trực giác của hắn thường tương đối linh mẫn?”
Đồ Chính Minh nghe nói, liền vào bên trong. Đi tới một gian phòng, cũng không có đi vào, đứng ở ngoài cửa, nói:
– Tam thúc, phụ thân ta hỏi người một chút…
Cũng không chờ Đồ Chính Minh nói hết lời, bên trong liền có một giọng người âm u vọng ra:
– Đi Xà Bàn Sơn!
*********
Vân Thiên Hà cảm thấy rất kỳ quái, hắn như đang di chuyển trong một tinh không mịt mờ. Trên bầu trời, vài ngôi sao có ánh sáng hết sức chói mắt, hắn mỗi lần bước nửa bước, thì có có một ít ngôi sao theo sức mạnh tinh thần của hắn sáng rực lên.
Thế nhưng, ngôi sao này…
Không biết trải qua bao lâu, bên tai truyền tới tiếng hô hoán. Âm thanh này phảng phất được triệu hoán từ thời viễn cổ. Cũng phảng phất giống như một đôi tay, rốt cục kéo hắn trở lại khi hắn đang đi trên con đường đầy tinh quang.
Mở mắt, trước mặt hắn là một đôi mắt sáng rực trong suốt, phảng phất không điểm một chút bụi trần nào, ẩn chứa một vòng tân nguyệt, mà dung nhan của nàng vừa mờ ảo vừa huyễn hoặc, phảng phất như tiên nữ trên trời, làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy mình vẫn như đang trong giấc mộng, bất quá dung nhan của nữ tử này nhìn rất quen thuộc, dường như đã từng gặp qua nơi nào.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Vân Thiên Hà đột nhiên càu nhàu từ trên mặt đất đứng lên, nhìn tả hữu xung quanh, cảm giác đâu có người đang nhìn mình, cạnh vách tường quang mang lóe sáng, chỉ có một bức tượng nữ tử đang ngồi lẳng lặng nơi đó. Vân Thiên Hà tập trung nhìn vào, vừa rồi trong mông lung nhìn thấy dung nhan người con gái đó, không phải chính là nữ nhân này hay sao.
Thật là kỳ lạ, không lẽ gặp quỷ sao?
– Hài tử!
Đột nhiên, trong lòng truyền tới một giọng nói phảng phát đến từ thời xa xưa, Vân Thiên Hà giật mình, nhìn mọi nơi xung quanh, vẫn như cũ không thấy bất luận một ai, liền hỏi:
– Ai đang nói chuyện với ta?
– Dùng tâm của ngươi cảm nhận, ngươi tự nhiên có thể thấy ta!
Âm thanh kia lại một lần nữa từ đáy lòng Vân Thiên Hà vang lên, bất quá âm thanh lần này nghe rất ôn nhu. Giống như là giọng nói của từ mẫu, nghe thật thoải mái.
– Dùng tâm cảm nhận như thế nào?
Trong lòng Vân Thiên Hà kêu lên một tiếng, liền thử tĩnh tâm, vận chuyển Tinh Kinh:
– Di, thế nào lại …?
Vân Thiên Hà vận chuyển Tinh Kinh, không biết từ lúc nào tinh linh chi khí đã tràn đầy thân thể, độ tinh thuần không có gì so sánh được, tối thiểu so với ban đầu cũng gấp mười lần.
Càng thêm kỳ quái chính là Tinh Vị đồ trong cơ thể hắn hình như có chút khác lạ, tựa hồ vô cùng cường đại. Nguyên lai chính là Tứ Đại Tinh Vực, hiện tại đã mở rộng gấp đôi, chạy dọc theo cơ thể như ẩn như hiện, hắn nhớ kỹ Vô Lượng Tinh Kinh trước đây rõ ràng không có nói tới Tinh Vị đồ này. Lẽ nào?
Việc này có lẽ cùng cô gái trước mắt có liên quan, Vân Thiên Hà lập tức chấn định tinh thần, vận chuyển Tinh Kinh, lúc hoàn thành một chu thiên hắn cảm giác Tinh Kinh vận chuyển hết sức trôi chảy, nhưng cùng lúc hắn lại có một cảm giác rất cổ quái, hình như bản thân hắn đang đứng trong một không gian tinh vực rất nhỏ, chuyển thân một chút cũng thấy khó khăn, tựa như tinh vực này là thuộc về hắn và hắn chỉ có thể hoạt động trong phạm vi này, nhu cầu cấp bách của hắn bây giờ là tiếp tục mở rộng không gian này.
Lúc Tinh Kinh vận chuyển, Vân Thiên Hà lại thông qua Thần Ý Quyết, đem tâm thần toàn bộ tập trung vào đôi mắt. Lúc này đôi mắt hắn có một đạo tinh mang hiện lên, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy được một người nữ tử, đang từ ái nhìn hắn.
Nhưng nhìn lại bức tượng nữ tử ở phía sau mặt tường vẫn không nhúc nhích, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên nảy ra một cỗ cảm giác kỳ quái, lẽ nào đây là Linh Phách biến hóa trong truyền thuyết?
Nữ tử như biết trong lòng Vân Thiên Hà đang suy nghĩ gì, liền nói:
– Hài tử, ngươi không cần kinh ngạc. Khôn Nguyệt Bích là thân thể mà ta đã lưu lại một tia linh phách phân thân bên trong đó, ta cũng sẽ lập tức ly khai khỏi nơi này, nhưng trước khi đi, ta còn có lời muốn nói với ngươi!
– Ách, tiền bối có gì cần phân phó?
Vân Thiên Hà nói.
Nữ tử kia nói:
– Ngươi sở hữu Tinh Thần Thiên Túc Chi Mệnh, đây là phúc duyên, nhưng cũng là mối họa, ta là Thương Nguyệt đã ở tại nơi này năm trăm năm, cộng lại chỉ gặp qua hai người có Tinh Thần Thiên Túc Chi Mệnh, coi như là có phúc trạch cơ duyên thâm hậu.
Nói đến đây, Thương Nguyệt đột nhiên hướng tượng đá trong đại sảnh nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra chút đau thương nói:
– Thiên địa mệnh tuần hoàn, trùng thoát khỏi số mệnh vốn là việc vô cùng gian nan, khó khăn, cuối cùng cũng không thoát khỏi mệnh số, lại hóa thành cát bụi trở về với hư vô. Đã có vô số người vì muốn thoát khỏi số mệnh mà ngã xuống thế nhưng lại có lớp người sau tiếp tục, cứ thế tre già măng mọc nhưng vẫn khó có thể thoát khỏi mệnh số.
Thương Nguyệt trịnh trọng nhìn Vân Thiên Hà nói:
– Hài tử, ta phải nhắc nhở ngươi, tương lai không được trầm mê trong đó, phải giữ gìn cái tâm trong sáng. Phải nhớ kỹ lời ta nói, ta không muốn ngươi cùng hắn có chung một số phận!
– Hắn là ai?
Vân Thiên Hà theo ánh mắt Thương Nguyệt nhìn về phía bức tượng nói.
Thương Nguyệt lắc đầu nói: “Ngươi không cần biết hắn là ai, hắn sớm đã hóa thành tro bụi, thời gian không còn nhiều, ta sẽ nói với ngươi một một chút tình trạng tu luyện hiện tại, ngươi cần phải ghi tạc trong lòng!”
Vân Thiên Hà nghe thấy vị tiền bối cao nhân này muốn chỉ điểm phương hướng tu luyện cho hắn, trong lòng lập tức phấn chấn lên, cũng đem toàn bộ tinh thần tập trung lắng nghe.
Thương Nguyệt nói:
– Theo ta quan sát, Tinh Vị Đồ trong cơ thể ngươi kỳ thực vẫn chưa hoàn chỉnh. Tuy rằng cũng đã chia thành Thần Thiên Địa Nhân tứ đại giới vực nhưng tương đối miễn cưỡng mà trong từng Tinh Vực lại không có Tinh Mạch, từng biên giới rõ ràng giữa các Tinh Tú. Tinh Khiếu lại chưa hoàn chỉnh, chỉ có thể nói ngươi tu luyện bộ công pháp này có chút đơn giản thô ráp cũng không phải là Tinh Quyết chính thống. Ta tính ra được bộ công pháp này ngươi mang từ tương lai đến. Nếu ngươi muốn tu luyện Tinh Quyết chính thống thì nhất định phải tìm được Tinh Khung Bí Sách.