– Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, không cần miễn cưỡng.
Vũ Thừa Nghi quay người lại, hai tay chắp sau lưng nói:
– Tuy nhiên trước khi đi hãy để lại hết đan dược trên người.
Dương Khai cùng hai sư huynh muội Trần Học Thư ngẩn người.
Vừa rồi Dương Khai lấy liệu thương đan ra, quả nhiên đã lọt vào mắt người khác rồi.
Trần Học Thư cau mày:
– Vũ huynh, như vậy không được đâu.
Vũ Thừa Nghi thản nhiên nói:
– Có gì không tốt, hắn ta Ly Hợp Cảnh thất tầng, rất nhanh chóng sẽ chết dưới sự công kích của mấy người Thiên Lang Quốc. Đến lúc đó liệu thương đơn cũng rơi vào tay kẻ địch. Chẳng thà để lại đây chúng ta có thể sử dụng.
Thư Tiểu Ngữ cười lạnh lùng:
– Vũ Thừa Nghi, ngươi như vậy là cường thủ hào đoạt.
Dạ Thanh Ti không ngừng nhíu mày cùng Chu Bá, hai người không nói năng gì, nhìn Vũ Thừa Nghi với vẻ không vui.
Vũ Thừa Nghi cười lạnh:
– Cường thủ hào đoạt? Các ngươi thử nhìn xung quanh xem có bao nhiêu người đang bị thương không có liệu thương đan. Thực lực của bọn họ ít nhiều đều đã giảm xuống, chỉ có nhanh chóng chữa thương mới có thể bảo vệ mình khỏi công kích của bọn người Thiên Lang Quốc. Ta lấy đan dược của hắn không phải vì mình mà là vì tất cả chúng ta.
Trần Học Thư giận dữ nói:
– Vũ Thừa Nghi, ngươi đừng nói ra vẻ nghĩ khí nữa. Nếu ngươi thực sự muốn cưỡng đoạt, đừng trách sư huynh sư muội ta không đồng ý.
Vũ Thừa Nghi liếc nhìn Trần Học Thư ngạo nghễ nói:
– Các ngươi không đồng ý thì sao? Chẳng lẽ còn muốn động thủ với ta sao?
Cảnh tượng trong phút chốc ngùn ngụt sát khí.
– Ta cũng thấy là không tốt.
Dạ Thanh Ti cười thản nhiên, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm Vũ Thừa Nghi.
– Đây có thể coi là hành vi cường đạo rồi. Vũ Thừa Nghi, ngươi dù sao cũng là đệ tử tinh anh của đại danh môn phái, không đến nỗi ương ngạnh như vậy chứ?
Vũ Thừa Nghi khẽ nhíu mắt nhìn Dạ Thanh Ti có vẻ như dè chừng, chần chừ một lúc rồi khẽ cười:
– Đã vậy thì hãy để cho mọi người quyết định đi. Để xem đan dược cuả hắn nên để lại hay nên mang đi.
– Nên để lại.
Có người lập tức lên tiếng.
– Vũ huynh nói đúng đấy, thực lực của hắn yếu kém như vậy lại chỉ có một mình, chỉ sợ mấy ngày đã bị giết. Đan dược ở trên người hắn thì chỉ tiện cho bọn súc sinh Thiên Lang Quốc mà thôi.
Lời vừa nói ra đã nhận được sự gật đầu tán thành của nhiều người.
Lại có người nói:
– Trần huynh chớ tức giận, để tôi nói câu công bằng. Vị huynh đệ Lăng Tiêu Các quả thực thực lực quá thấp, nếu hắn đồng ý lưu lại cùng chúng ta đồng tâm hiệp lực cũng không sao, đan dược trong tay hắn cũng được, đến lúc có người bị trọng thương, có lẽ hắn cũng không keo kiệt. Nhưng hắn lại cố chấp muốn hành động một mình, ta thấy thực sự là nên để đan dược lại.
Ỷ sức đám đông, đại đa số đều đồng ý với cách làm của Vũ Thừa Nghi làm sắc mặt Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngư trở nên rất khó coi.
Trần Học Thư lạnh lùng cười:
– Chư vị thực sự cảm thấy như vậy là đúng sao? Nếu như đan dược giữ mạng của các ngươi bị cướp đoạt thì các ngươi sẽ làm như thế nào?
Rất nhiều người không khỏi nhíu mày. Dù biết rõ việc làm này là không có đạo đức nhưng hiện tại liệu thương đan trên người đã dùng tương đối, có thêm được một chút không biết chừng trong thời khắc quyết định còn có thể cứu được vài mạng người.
– Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người.
Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.
Dương Khai giương mắt nhìn thì thấy một thiếu nữ của Vạn Hoa Cung nhìn mình khẽ gật đầu.
Vũ Thừa Nghi hừ nhẹ một tiếng, cũng không ngờ có nhiều người nói giúp Dương Khai như vậy, bất đắc dĩ nói:
– Đã vậy, Vũ mỗ cho hắn ta một sự lựa chọn, chớ nói ta ỷ thế hiếp người, ỷ mạnh hiếp yếu.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai:
– Ở lại cùng chúng ta hoặc để đan dược lại. Tùy ngươi chọn đi.
– Ha ha ha…
Dương Khai khẽ cười trợn mắt nhìn Vũ Thừa Nghi chậm rãi nói:
– Ta chọn cách sau.
Vốn dĩ đã không muốn cùng đám người kia hành động, lại thêm Vũ Thừa Nghi ngang ngược như vậy càng khiến Dương Khai chán ngấy, chẳng thể nào ở lại mà chịu ức hiếp.
Nhưng trước mắt có bao nhiêu người nhìn mình như vậy, nếu không để lại đan dược mà đi thì những người vừa nãy mở miệng chắc chắn sẽ không đồng ý.
– Đây là lựa chọn của bản thân ngươi.
Vũ Thừa Nghi nghênh ngang giơ một tay về phía Dương Khai.
Dương Khai lắc đầu cười khinh miệt.
Vũ Thừa Nghi nét mặt biến sắc.
– Ngươi có ý gì?
– Ta chỉ nói để đan dược lại chứ không nói để lại cho ngươi, chớ có tưởng bở.
Dương Khai cười lạnh nhạt sờ tay lên ngực lấy ra một lọ liệu thương đan ném cho Trần Học Thư, ánh mắt không chuyển, lạnh lùng nói:
– Trần sư huynh, đan dược để ở chỗ huynh.
Trần Học Thư nhận đan dược, hai đầu lông mày không giấu được vẻ tức giận.
Dương Khai là do y đưa đến đây mà giờ lại bị bao người ức hiếp như vậy thì làm sao có thể bình tĩnh được.
Hít sâu một hơi, Trần Học Thư nói:
– Dương huynh yên tâm, đan dược này nên đưa ai dùng, trong lòng sư huynh hiểu rõ.
Ngụ ý trong câu nói vừa rồi làm những người vừa nãy đứng về phe Vũ Thừa Nghi chớ hoài tưởng gì lọ liệu thương đan này nữa.
Dương Khai gật gật đầu chắp tay hướng về phía Học Thư nói:
– Sau này còn gặp lại, hi vọng có cơ hội gặp mặt.
Dứt lời liền triển khai thân pháp nhẹ lướt đi như sao băng.
– Sợ là sẽ không còn gặp lại nữa.
Vũ Thừa Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, thu hồi bàn tay cứng ngắc, sắc mặt xanh mét, cất cao giọng:
– Chư vị nếu như đã nghỉ ngơi ổn rồi thì chúng ta hãy lên đường đi. Đám người Thiên Lang kia chắc hẳn lại muốn phát động công kích rồi, nếu không đi luôn, e rằng sẽ không kịp nữa.
Hơn ba mươi người nhanh chóng tập hợp, dưới sự sắp xếp của Vũ Thừa Nghi, thận trọng tiến vào rừng rậm.
Không ai để ý tới một người lùi lại cuối đoàn, lặng lẽ biến mất không một tiếng động, đợi cho nhóm người đi khỏi mới nhắm một hướng đuổi theo.
Hướng đó chính là hướng Dương Khai rời đi.
Dương Khai tuy rằng trước khi đi có bỏ lại một lọ đan dược nhưng những đệ tử tới đây rèn luyện, trên người sao có thể chỉ có một lọ liệu thương đan? Hơn nữa, trước đó Dương Khai cũng nói mình không cẩn thận rơi vào sơn cốc, ở trong đó hơn nửa năm mới tìm được đường lên. Một khi đã như vậy thì chắc hơn nửa năm nay hắn không hề chiến đấu, mà đã không chiến đấu thì chắc sẽ không bị thương và hẳn không phải dùng đến liệu thương đan.
Cho nên trên người hắn bây giờ chắc chắn còn có đan dược.
Người này nhận lệnh Vũ Thừa Nghi, đi chặn giết Dương Khai, cướp lấy đan dược trên người hắn.
Vũ Thừa Nghi hành sự chắc chắn, chỉ phái một người đi thì chắc chắn sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.