“Vấn đề này thì, ở mỗi người lại có tình trạng khách nhau. Chú xem, những thứ kia cũng có chút tính giải trí, rất nhiều thanh niên hiện nay đều chạy theo cá tính mạnh, làm cho bản thân mình bị đánh đồng chụp mũ là người không hay ho gì, nhưng thực ra cuộc sống thực tế của họ vẫn vô cùng khuôn phép. Huống hồ cháu không cảm thấy Trì Sính là đồng tính, trước khi quen Uông Thạc, tính hướng của cậu ấy rất bình thường, sau Uông Thạc cậu ấy cũng quen không ít bạn gái.”
Những lời này của Quách Thành Vũ vừa như tiêm cho Trì Viễn Đoan một liều thuốc trợ tim.
“Tuy nói rằng không ai hiểu con cái bằng cha mẹ, đối với chú nhiều năm như vậy liên tục bận bịu chuyện bên ngoài, cũng không có thời gian quản lý cậu ấy, cố bắt ép không bằng để tự cậu ấy thấu hiểu. Mà chú xem xem, Trì Sính còn có thể thay đổi hay sao?”
“Cái này…” Quách Thành Vũ khéo léo trả lời luôn câu hỏi mình đặt ra, “Cháu nói thật là rất khó.”
Trì Viễn Đoan thở dài.
Quách Thành Vũ còn nói, “Chú biết đó, đây là vấn đề rất nhạy cảm. Cháu với cậu ấy là bạ bè, dù có là bạn bè thân thiết đến đâu đi nữa, tình cảm sâu đậm hơn nữa. Cháu có xuất phát từ ý tốt khuyên nhủ, thì cậu ấy rất có thể nghĩ cháu kỳ thị loại sở thích này của cậu ấy.” (BDSM gay ý)
“Làm cho con khó xử rồi.” Trì Viễn Đoan nói.
Quách Thành Vũ vội vã xua tay, “Chú đừng nói như vậy, con nên giúp đỡ mà.”
Trì Viễn Đoan lúc đầu định tìm Quách Thành Vũ đến để tìm hiểu tình hình, không trông cậy vào Quách Thành Vũ có thể đứng về phe mình, dù sao cậu ta và Trì Sính quan hệ bạn bè thân thiết. Nhưng nói chuyện một hồi, Trì Viễn Đoan phát hiện thái độ của Quách Thành Vũ rất chân thành, ngôn ngữ có chừng mực, đúng là một người đáng để tín nhiệm. (Cáo giả nai đó ông nội Trì ơi. . )
“Vậy con chỉ cho chú cách đi, làm thế nào để cho Trì Sính mau chóng kết thúc loại quan hệ này?”
Quách Thành Vũ suy nghĩ một chút, nói, “Giúp người ác làm việc xấu.”
(Nguyên văn là ‘Trợ Trụ vi ngược’ tức là giúp vua Trụ làm việc ác= ý nghĩa của nó là giúp kẻ ác làm việc xấu. . Trụ Vương là một ông vua ác đó. . [Mời xem Đắc Kỷ Trụ Vương để biết thêm chi tiết. ])
Trì Viễn Đoan mắt sắc trầm xuống, nghiễm nhiên rất giật mình câu trả lời của Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ không nhanh không chậm giải thích, “Cháu nói với chú nhé, trước đây chú tìm mọi cách ngăn cấm Trì Sính và Uông Thạc nhưng kết quả lại vô cùng nhỏ bé. Chú có biết bọn họ vì sao chia tay không? Chính là ở cùng một chỗ quá lâu, mâu thuẫn xung đột tự nhiên phát sinh ra, khỏi cần ai mạnh mẽ triệt phá cũng tự động chia tay.”
“Cháu nghĩ chú tạo áp lực cho bọn họ không bằng một phần áp lực của xã hội tạo cho hai người đó, chú càng nhúng tay vào càng không ổn, vì bọn họ đang ở thời kỳ mọc lông mọc cách, càng giày vò thì lông cách càng mọc vững chắc, quăng đi đập lại chỉ làm tình cảm họ thắm thiết hơn thôi. Nhưng nếu chú để yên cho họ, để họ chính thức đối mặt áp lực từ mọi phía, cháu nghĩ không bao lâu bọn họ liền không chịu nổi.”
“Loại tình cảm này, tốt thì được ba đến năm năm, không tốt thì cũng được ba đến năm tháng chứ mấy ạ. Không có hôn nhân ràng buộc, Ai dám đảm bảo sẽ giữ được nhiệt tình lâu dài chứ? Nghịch cảnh thì đồng lòng, thuận cảnh thì chia lòng. Chú càng muốn thay đổi tình cảm của họ không phải càng là giật dây cho họ kiên định với suy nghĩ bản thân sao?”
“Tình yêu như một đống củi, có người đem chất cả đống vào đốt một lần, chẳng bao lâu cũng tắt. Người khác lại đem từng cây từng cây đốt dần dần, có thể đốt rất nhiền năm. Nếu như chú giữ lại mấy cây không cho đốt, vậy thì phải đốt cả đời. Nếu cứ tụm lại cho một mồi lửa rừng rực cháy, sớm muộn gì không tàn, vậy sao chú không cho hai người họ tự đốt rồi tự tàn.”
“Cho nên cháu mới đề xuất với chú ‘giúp kẻ ác làm việc xấu’.”
Quách Thành Vũ biến cuộc sống không biết xấu hổ của Trì Sính và Ngô Sở Úy xây dựng thành một câu chuyện tốt đẹp, thật là đổi trắng thành đen, chết nói thành sống.
Trầm mặc hồi lâu sau, Trì Viễn Đoan mới mở miệng.
“Chú chỉ sợ thằng con trai chú không phải là một đống củi, mà nó là một cánh rừng thôi!”
“…..”
……
Mấy ngày nay Trì Sính đối với Ngô Sở Úy bảo vệ rất nghiêm ngặt, đi ra ngoài đều dẫn theo một đoàn bảo vệ, một chiếc xe phía trước dẫn đường, mấy xe chạy phía sau, so với lãnh đạo cấp cao ra ngoài khảo sát tình hình không kém là bao nhiêu.
Mặc dù như vậy, Trì Sính vẫn thường xuyên chạy đến công ty Ngô Sở Úy, cần phải tự mình nhìn thấy cậu mới yên tâm. (Hơi quá rồi ba ba ơi… Dân tình ghen tỵ bây giờ.)
Mấy ngày nay Ngô Sở Úy liên tục phải chạy qua lại công trường xây dựng, Trì Sính ở bên cạnh thì cậu chỉ đứng ở xa nhìn, Trì Sính vừa đi cậu liền đi kiểm tra mọi ngõ ngách. Từ chi tiết nhỏ nhất cũng phải tự mình giám sát kiểm tra mới yên tâm, làm cho đoàn bảo vệ đi theo cậu tối mặt tối mày bận bịu.”
“Giám đốc Chu, anh xem chỗ này có phải ghi chú sai rồi hay không? Thực tế lúc trước chúng ta suy tính không phải số này mà!”
Giám đốc Chu chưa kịp đi qua, Ngô Sở Úy sốt ruột vội vàng lật đật chạy tới.
“Cái kia sai rồi hả? Tôi xem một chút.”
Công nhân đang thi công đưa bản vẽ cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn liếc qua, đem bản vẽ đưa cho giám đốc Chu, tự mình nhanh nhẹn trèo lên giàn giáo. Trong chốc lát liền dừng lại ở giàn giáo thứ tư rất cao, nhìn công nhân phía trên vung tay múa chân mà nói.
Mấy người bảo vệ kia không dám rời cậu nửa bước, thoắt một cái quay đi quay lại không thấy cậu đâu, ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt mồ hôi tuôn ra lạnh cả người, có người còn muốn trèo lên đỡ Ngô Sở Úy, lại bị Ngô Sở Úy nghiêm lệnh quát bảo ngưng lại.
“Ở bên dưới đợi tôi!”
Đừng xem bình thường Ngô Sở Úy tùy tiện cẩu thả ngây ngô, đến lúc cần thiết thì lại rất sĩ diện, bảo vệ càng theo đi theo cậu, chờ lúc bất ngờ cậu ắt trở mặt, hành hạ mấy tên bảo vệ.
Kết quả, không được hai phút, Trì Sính đã lái xe tới.
Vừa xuống xe, nhanh như chớp mắt liếc lên giàn giáo thứ tư, mặt trời chói chang nắng chiếu xuống cơ thể cường tráng, mặt âm u đến dọa người.
“Ai bảo cậu ấy trèo lên?”
Thuận miệng hỏi như vậy, bốn phía đều im bặt, không ai dám mở miệng.
Đội trưởng bảo vệ nhỏ giọng nói,”Vừa chúng tôi muốn lên đỡ cậu ấy xuống, nhưng cậu ấy không cho chúng tôi lên. Hay là, tôi gọi hai người nữa giúp cậu ấy xuống?”
“Không cần.” Trì Sính lắc lắc tay,”Chuyện của cậu ấy chưa làm xong, ai khuyên được nữa, các cậu mau qua chỗ mát ngồi nghỉ đi.”
Nói xong, anh đứng ở một nơi khuất nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, sợ Ngô Sở Úy nhìn thấy anh lại kích động sẽ té xuống dưới. Lòng thấp thỏm nhìn lên bốn tầng giàn giáo cao như vậy, lông mày nheo lại không che dấu được vẻ căng thẳng. Ngô Sở Úy lùi một bước, yết hầu Trì Sính nuốt khan một cái, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm cậu, không dám rời một giây, thần kinh căng lên, không một phút thư giãn. (Quá là ôn nhu đi..)
Cuối cùng, Ngô Sở Úy nhanh nhẹn từ trên giàn giáo trèo xuống.
Vừa mới leo đến tầng giáo thứ hai, Trì Sính liền phi nhanh tới, chân của Ngô Sở Úy còn đang ở trên tầng một và tầng hai giàn giáo, đã bị bàn tay to của Trì Sính ôm xuống.
“Anh mau mau thả tôi xuống.” Ngô Sở Úy chột dạ hết nhìn đông tới nhìn tây,”Người ta đang nhìn tôi kìa.”
“Sợ tôi ôm cậu, thì lần sau đừng trèo lên cao như vậy.”
Trì Sính vẫn ôm Ngô Sở Úy ra khỏi khu vực thi công mới thả ra.