Lão Lý yên lặng nhìn chăm chú vào người quản lý, hơi vung mạnh tay, cánh tay của anh ta liền như cao su mà bay ra ngoài, quấn lấy vài vòng trên cổ người quản lý, vung vẩy vài lần, cái trán của người quản lý liền đập lên lan can sắt, máu chảy ồ ạt, lập tức ngất xỉu.
Lão Lý nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Người dị năng ở cách vách gào thét: “Anh điên rồi hả?! Không bắt đám người dị năng kia, nếu bọn họ đem chuyện mà chúng ta làm ở đây đi công bố với toàn dân thì chúng ta coi như tiêu đời! Chúng ta sẽ trở thành kẻ mang tội giết người! Chúng ta—-”
Lão Lý siết chặt nắm đấm.
Bảy mươi sáu người dị năng…
Nếu như bọn họ có thể trốn ra ngoài…
Nếu như bọn họ có thể đem tất cả những chuyện xảy ra ở nơi này công bố với dân chúng…
Lão Lý trợn tròn mắt, gằn từng chữ một: “Tôi tình nguyện ngồi tù ở bên ngoài, ngồi bốn trăm năm cũng được, tử hình cũng được. Ít nhất so với ở đây…thì vẫn còn sống như một con người.”
Không chỉ Lão Lý.
Không ít nơi đã xảy ra tình trạng bạo loạn tương tự, người dị năng và người quản lý không ngừng va chạm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gào thét và tiếng rên rỉ vì bị điện giật.
Mà người quản lý không dám dễ dàng khởi động gây mê và tiêm thuốc độc.
Những người này chỉ là tiêu cực biếng nhác, vẫn chưa tới mức nghiêm trọng làm trái với điều lệ, nếu như giết thì không có cách nào bàn giao, nếu như gây mê thì xem như tự giảm sức chiến đấu.
Ở khu ký túc xá cách đó không xa, tổng phụ trách nhóm “người quản lý” gào thét với bộ đàm: “Mở ra một cửa khác! Hiện tại cảm xúc của bọn họ rất bất ổn!”
Điện thoại bên kia vang lên tiếng nôn nóng của bộ trưởng bộ xử lý khẩn cấp: “Không mở cửa, lẽ nào để những người dị năng kia chạy mất?!”
“Mở cửa, tôi không biết sẽ có bao nhiêu người dị năng sẽ tạo phản! Nếu bên này cũng rơi vào bạo loạn thì coi như xong!”
Tiếng gào thét run rẩy của bộ trưởng cũng thay đổi: “Vậy mặc kệ đám người kia tháo chạy? Để bọn họ chạy trốn thì chúng ta cũng gặp rắc rối lớn đó!”
Giằng co không lối thoát, tổng phụ trách cúp máy, ánh mắt quét về từng gương mặt trong lồng sắt.
Có người nằm trên giường chợp mắt, vừa nhìn liền biết căn bản không nguyện ý ra ngoài.
Có người nhìn người khác bạo loạn, vẻ mặt chỉ tê dại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Có người thoạt nhìn như thật sự phẫn nộ, xung phong nhận việc, muốn đi bắt người trốn thoát, nhưng ai biết được đây có thể là cơ hội để bọn họ cũng bỏ trốn?
Từng khuôn mặt kia thoạt nhìn đều vô cùng khả nghi.
Tổng phụ trách vô cùng đau đầu, buồn bực nắm tóc gãi tai.
Thả hay không thả?
Sau vài lần do dự, thời cơ tốt nhất đã mất.
Ông ta giống như bùng nổ mà phẫn nộ giẫm chân vài lần, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài bất lực.
…Xong rồi.
Lúc này, có lẽ thật sự phải ra khỏi cái sọt lớn rồi.
Ở một bên khác, những người dị năng hòa theo tiếng quốc tế ca lao ra ngoài, dọc đường đi liên tục tảo thanh tất cả cảnh vệ của cơ quan.
Tình cờ đụng phải tiểu phân đội người dị năng thì cũng bị dòng lũ bảy mươi lăm người này san bằng.
…Không có đấng cứu thế, cũng không có ngọc hoàng thượng đế.
Khi câu hát này được cất lên, một người dị năng canh giữ bên cửa sổ bị không khí của Trì Tiểu Trì ép ngã xuống đất.
Cửa sổ bị phá nát, những người dị năng nối đuôi nhau, lần lượt chui ra.
Thời tiết bên ngoài rất xấu, mưa to như trút nước, bầu trời như bị xé nát, tia chớp bắn ra, màu trắng và tím rực rỡ chớp nhoáng, trông thật sự kinh hồn bạt vía.
Không giống như thế giới giả lập kia, bầu trời không một gợn mây, một năm bốn mùa, luôn xanh mát trong vắt, giả đến mức khiến người ta buồn nôn.
Những người dị năng đạp chân vào nước bùn, gấp rút chạy về phía trước như bay.
Nước mưa rót vào miệng.
Người thiếu niên có thể điều khiển máy phát thanh đã chuyển quốc tế ca thành một ca khúc tên là Fearless, âm điệu hơi ngột ngạt, nhịp điệu gấp gáp, cũng hài hòa với bước chân thần tốc của bọn họ.
Trong cơn mưa như trút nước, Trì Tiểu Trì cõng lấy Triệu Nhu vẫn còn đang hôn mê, giương giọng hỏi Lâu Ảnh: “Công năng định vị của vòng cổ vẫn còn chứ?”
Lâu Ảnh nói với Trì Tiểu Trì: “Em yên tâm! Những vòng cổ này khác với vòng cổ của những người tham gia cơ quan chính thức, chưa được phê duyệt, chỉ có…những người dị năng còn sống mới có thể được trình báo đăng ký lên chính phủ, sau đó đổi thành vòng cổ chính thức của cơ quan, trở thành nô lệ của bọn họ. Còn những vòng cổ mà mọi người đang đeo chỉ có thể sử dụng trong cơ quan, không có cách nào tiến hành điều khiển từ xa! Chỉ cần rời khỏi phạm vi nơi này thì sẽ vô tác dụng!”
Trì Tiểu Trì bị nước mưa thấm ướt toàn thân, chỉ cảm thấy khoan khoái, mấy ngày qua ngột ngạt, phẫn nộ, u ám, tất cả đều bị nước mưa dập tắt!!
Khoảng cách tự do của bọn họ chỉ có một lớp lưới điện cao bằng hai tầng lầu!!
Những nhân loại bình thường canh giữ lưới điện đứng phía trên, cầm súng trong tay, nỗ lực bắn xuống.
Đan Song bước ra, hơi ngồi xổm xuống, phẫn nộ quát một tiếng, súng trong tay bọn họ lần lượt rơi xuống, một người nắm giữ dị năng ngắt điện liền nắm lấy lưới điện, thúc giục năng lực, dòng điện trong phạm vi gần 10 mét liền bị ngắt đứt, thiếu nữ có năng lực sức mạnh liền dùng hai tay bảo hộ trước mặt, mạnh mẽ tông về phía trước—-
Ầm ầm một tiếng, lưới điện bị xuyên thành một lỗ to.
Mọi người lũ lượt tiến lên, chạy về phía lỗ to để bỏ trốn.
Cũng có người chưa lập tức bỏ chạy.
Có chừng mười người đưa mắt nhìn pho tượng khổng lồ ở cách đó không xa.
Đó là pho tượng của cơ quan.
Một vị thần cầm cán cân công lý, đại biểu phán quyết công chính liêm minh.
Mỗi người khi bị đưa vào trong cơ quan đều tuyệt vọng giãy dụa và gào thét, tất cả đều nhìn thấy pho tượng này.
Pho tượng này đặt ở tất cả mọi nơi trong cơ quan. Trong “Khoang thuyền con nhộng” có hình pho tượng lượn lờ, trong phòng hình phạt cũng có pho tượng thu nhỏ, ở giữa sân lại có pho tượng to lớn.
Là vị thần tượng trưng cho giáo dục và sự công bằng đang lạnh lùng ngắm nhìn bọn họ, chưa bao giờ đưa tay cứu giúp viện trợ bọn họ.
…Thật giống như bọn họ vốn là kẻ có tội.
Trong giọng nữ đang ngân nga ca khúc Fearless, pho tượng lớn kia bị hơn mười người dị năng phẫn nộ lật đổ xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Trong đó có cô gái điều khiển lửa.
Lửa cháy trên người cô gái, mặc cho mưa như trút nước cũng khó có thể dập tắt.
Cô giẫm lên cái đầu đã vỡ vụn của pho tượng, cúi mắt xuống, lạnh lùng nhìn trong chốc lát, sau đó đá văng cái đầu bay ra ngoài.
Còn Trì Tiểu Trì sau khi chui ra khỏi lưới điện, lấy ra Tỏa Linh Bình chứa vô số hồn phách vỡ vụn.
Trong tiếng mưa rơi như trút nước, cậu nhẹ giọng nói: “Quay về đi.”
“Quay về thăm người thân, giết kẻ thù, hay làm gì cũng được. Các bạn muốn thông tin nào thì tôi đều có, tôi đều sẽ cho các bạn.”
“Nhưng chuyện mà các bạn có thể làm đều rất ít. Các bạn chỉ còn dư lại một phần năng lượng, cũng không có khả năng gánh chịu thân thể, có thể ở giữa đường sẽ tiêu tan. Làm chuyện đáng giá mình nên làm, đừng lãng phí thời gian cuối cùng của các bạn.”
Dứt lời, cậu mở ra chiếc bình.
Vô số linh hồn vỡ nát như đom đóm giãy dụa bay ra khỏi bình, như phù du mà thuận theo gió tung bay.
Có linh hồn vừa gặp phải mưa lạnh liền tán loạn hoàn toàn, có linh hồn lại như sao băng, thoáng một chút liền biến mất, còn có linh hồn thậm chí hóa ra hình người, vội vàng lạy Trì Tiểu Trì một cái rồi tiêu tan trong gió.
Ít nhất, bọn họ chết trên cõi đời này.