Bối Lạc không chút che giấu, thẳng thắn thừa nhận:
“Thích! Chỉ là…”
Bối Lạc nói nửa chừng lại ngưng, cô bỗng cảm thấy chính mình có chút không dè dặt, ngày thường cô chưa bao giờ như vậy, hôm nay không biết như thế nào, có lẽ, có lẽ là… bản thân cô chính là một nữ nhân dâm đãng đi.
Hương Vũ nhìn Bối Lạc rối rắm, tuy rằng vẫn làm vẻ mặt vô cảm, bộ dáng lạnh nhạt, nhưng trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Có trời mới biết, cô muốn Bối Lạc đến mức nào a.
Bối Lạc hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng bừng, chậm rãi tách hai cái đùi ra:
“Tớ muốn ở dưới.”
Hương Vũ cứng đờ mất mấy giây, ngay lập tức nhắm mắt, thiếu chút nữa nhịn không được liền đè nữ nhân trên người xuống, hãm hiếp một trận.
Cố gắng đè nén xúc động tận đáy lòng, Hương Vũ hé mở mắt, nhìn xuống *** ***** hồng nhạt nộn nộn giữa hai chân Bối Lạc, chỉ thấy nó giống như cánh hoa, kiều diễm ướt át.
Càng làm Hương Vũ kích động đến điên cuồng, đó là trên miệng *** ***** hồng nhuận kia, lại dính toàn *** **** trong suốt.
Trong đầu dâng lên cảm giác rung động mãnh liệt, Hương Vũ không nhịn được liền đưa ngón tay, chạm dưới cửa miệng huyệt nhỏ đang ướt đẫm.
Thân thể Bối Lạc lập tức run lên, *** ***** cũng co rút lại:
“Cậu.. lề mề như vậy.. muốn làm gì thì làm đi.”
Hương Vũ nghe thấy, bỗng cười khẽ một tiếng.
“Chảy nhiều nước như vậy, cậu đang muốn tôi sao?”
Ngữ khí Hương Vũ mang theo nồng đậm vui vẻ, ánh mắt lại chưa từng dời *** ***** ướt đẫm kia nửa phần.
“Có làm không?” Bối Lạc thẹn quá hoá giận gào lên.
“Làm chứ.”
Hương Vũ dứt lời xoay người đẩy ngã Bối Lạc xuống sofa, sau đó liền cúi đầu, chậm rãi trườn xuống giữa hai đùi non trắng mịn, hai ngón tay dừng trên *** ***** ẩm ướt của cô, khiến cho Bối Lạc lại một trận run rẩy.
Hương Vũ nhìn chằm chằm huyệt nhỏ ướt đẫm, khuôn mặt chỉ cách **** ***** không đến nửa phân, Bối Lạc cử động thân thể, cúi đầu nhìn nữ nhân đang nhìn chằm chằm giữa hai chân mình.
Hơi thở cực nóng từng chút thả nhẹ ở bên ngoài, làm Bối Lạc một trận run run, huyệt nhỏ hơi hơi đóng mở, một cổ nóng bỏng *** **** trào ra, mê hoặc đến nỗi nói không nên lời.
Hương Vũ bỗng nhiên cúi đầu, chôn vào giữa hai chân cô, đầu lưỡi dò ra, quét qua *** ***** ướt đẫm.
“Ah…”
Như có một tia điện đánh trúng hạ thể, Bối Lạc thiếu chút nữa rên thành tiếng, nhưng cô miễn cưỡng chống được, cúi đầu nhìn Hương Vũ chôn đầu liếm hạ thân mình. Đầu lưỡi Hương Vũ rất nóng, liếm cô đến toàn thân thật thoải mái.
Bối Lạc cắn môi, cong ngón chân hưởng thụ cảm giác tuyệt vời ấy.
Đột nhiên ở phía dưới, Hương Vũ dùng hai ngón tay đem *** ***** tách ra.
“A!” Bối Lạc khó chịu rên rỉ lên, theo bản năng muốn khép lại hai chân, cô ngẩng đầu hướng về phía Hương Vũ, gằn giọng: “Cậu làm cái gì thế hả?”
Bởi vì hoa huyêt bị tách ra, Bối Lạc thật sự có chút đau, thế nhưng, lực đạo của Hương Vũ xem như có chừng mực, sau khi thấy rõ ràng màng trinh bên trong, liền buông ra.
“Tôi chỉ muốn xác định một chút, cậu chưa từng thất thân với Khương Tình thật sao?”
Ngữ khí bình thản có chút kiềm chế của Hương Vũ vang lên, thành công khiến Bối Lạc nổi cơn thịnh nộ.
Cô không chút lưu tình nhấc chân muốn đạp Hương Vũ, ngữ khí như nghiến từng chữ mà ra:
“Cậu!! Mẹ kiếp! Ý cậu là gì?”
Hương Vũ vội vàng nghiêng người tránh né bàn chân Bối Lạc đang đạp tới, chuẩn xác giữ lấy cổ chân trắng nõn, cười cười thấp giọng:
“Vì tôi biết một số chuyện xảy ra giữa cậu và Khương Tình, tôi đã nghĩ… cậu trao thân cho người khác rồi. Nhưng bây giờ xem ra là không phải. Bối Lạc! Cậu còn là xử nữ đấy.”
Bối Lạc giận đến mức toàn thân phát hỏa, chỉ cảm thấy trong bụng có một ngọn lửa đang thiêu đốt bừng bừng.
Dường như chỉ còn một bước không nhịn được nữa sẽ khiến nữ nhân đối diện này chết cháy.
Nữ nhân này, nữ nhân này còn có thể đáng giận hơn nữa sao?
Bối Lạc giận run người, đưa ngón tay chỉ vào mặt Hương Vũ, gào lên một cách tàn bạo:
“Xử nữ thì sao? Cô thì không phải là xử nữ đúng không? Ba năm qua ở nước M chắc là cô suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nữ nhân chết dưới tay cô chất thành đống không trăm người cũng là chín chín người chứ gì? Tôi chính là xử nữ đấy, dâng lên cho người mà người ta còn không thèm chạm đấy. Thì sao chứ?”
Cơn giận xông đến não, Bối Lạc trừng mắt nhìn nữ nhân đang sững sờ ngồi trên sofa nhìn cô, hận không thể đem một khuôn mặt dễ nhìn kia nện cho dẹp lép.
Ngay lúc đó, Hương Vũ bật cười thành tiếng.
Bối Lạc giận phát run, muốn xoay người nhảy xuống khỏi ghế sofa, nhưng thân người còn chưa nhấc được, cổ chân nhỏ nhắn đã bị người ta kéo mạnh một cái.
“A…”
Một tiếng kêu này của Bối Lạc, không phải kinh hoảng, mà là, *** ***** bị một vật lạ nóng bỏng ướt át chạm vào, làm cô thoải mái cả người đều tê dại.
Hương Vũ — Hương Vũ thế mà dám kéo chân cô lại, còn…
Bối Lạc mở to mắt, *** ***** bị nữ nhân nằm giữa hai chân liếm láp lại mút mát điên cuồng, *** ***** một chút một chút căng ra, có chút ngứa, lại vô cùng thoải mái.
Đầu lưỡi Hương Vũ đảo quanh hai cánh hoa thấm đẫm dâm thuỷ, lại chen lưỡi chọc bên ngoài *** *****, nếm mùi vị dâm mỹ ngọt ngào từ bên trong huyệt nhỏ đang rỉ ra từng chút, ngậm lấy hoa hạch sưng đỏ phía trên, mút mát rồi liếm đến dâm thuỷ tuôn ra không ngừng.
Bối Lạc rất thoải mái, hơi thở lại trở nên gấp gáp, nhưng vẫn mạnh miệng lớn tiếng gào lên:
“Không cần!.. bỏ ra.”
Trong tiếng mút mát điên cuồng, giọng Hương Vũ đứt đoạn lại rất thấp:
“Thật sự không cần? Nhưng em chảy rất nhiều nước!”
Bối Lạc thở hổn hển, cảm giác *** ***** càng lúc càng ướt đẫm, ngứa đến không chịu đựng nổi, cô muốn, cô choáng váng, cô khẩn trương, quả thực quá kích thích, thực muốn Hương Vũ dùng sức cắm ngón tay vào trong cô.
Tưởng tượng như vậy, huyệt nhỏ giữa hai đùi lập tức ngứa, rất khó chịu, cô chống người nhỏm dậy, thấp giọng van nài:
“Hương Vũ! Mau một chút…”
Hô hấp càng ngày càng nặng nề, cô là muốn, rất muốn.
“Đừng gấp.”
Hương Vũ nhẹ giọng, môi mỏng rời khỏi *** ***** ướt đẫm dâm thuỷ, dính lên cả khoé môi gợi cảm.
Bối Lạc nhìn thấy, khuôn mặt trong chớp mắt đỏ ửng lên.
Hương Vũ cười khẽ, chồm người tới áp môi mình lên môi Bối Lạc.
Nụ hôn sâu kích tình khiến cả hai người đều run rẩy, tay Hương Vũ lần mò xuống bầu ngực căng tròn, nắn bóp lại xoa nắn, môi lưỡi vẫn gắt gao giao triền, mút mát hai cánh môi Bối Lạc đến sưng đỏ, chậm rãi từng chút hôn xuống cần cổ thon dài, mỗi một nơi đi qua đều để lại dấu vết phấn hồng rực rỡ chói mắt.
“A, a…”
Bối Lạc rên khẽ, chính cô cũng biết bản thân hiện giờ thật phóng túng, nhưng thoải mái như vậy, cô rất muốn kêu.
Căn hộ rộng rãi chỉ có hai người, cô cùng Hương Vũ, cô lớn tiếng kêu cũng không có người nghe được.
Bối Lạc nghĩ vậy, nên một chút đều không có nhẫn nại nữa, lúc đầu lưỡi Hương Vũ di chuyển **** *** đầu nhũ hoa của cô, lại phóng đãng mà rên rỉ.
“Ah… như vậy… Như vậy thực thoải mái, ah…”
Hương Vũ dùng sức ngậm mút đầu nhũ hoa kiêu hãnh dựng đứng, há miệng dùng hàm răng gặm vài cái, Bối Lạc bị kích thích, giữa hai chân lại tuôn trào *** ****, chảy ra rất nhiều.
Hương Vũ thở phì phò, thật vất vả ngẩng đầu rời khỏi đầu nhũ hoa, nhìn cả bầu ngực bị mình làm cho dính ướt, không tiếng động nhợt nhạt cười khe khẽ, thấp giọng:
“Thoải mái không?”
Bối Lạc nhìn thấy nụ cười quyến rũ mê hoặc chết người không đền mạng kia, trái tim run lên từng hồi.
Cô cắn môi, chưa từng nghe qua giọng nói Hương Vũ cũng có thể dễ nghe như vậy, thân thể cô lại bắt đầu nóng bừng.
“Làm đi.. đừng… trêu tớ nữa.”
Bối Lạc nỉ non van nài, cô không muốn nhịn nữa, mở ra chân mình, làm vùng chân tâm nhạy cảm hoàn toàn bại lộ trước mặt Hương Vũ.
“Thật đẹp.”
Hương Vũ hạ tầm mắt nhìn, đầu lưỡi hồng nhuận liếm lên khoé môi.
Hình ảnh trước mắt Hương Vũ hiện giờ thật sự dụ hoặc đến cực điểm.
Cửa **** ***** hiện tại hơi rộng mở trước mặt, hồng nhuận non mịn, hai cánh hoa ướt át mời gọi, chất lòng từ trong khe hẹp ướt đẫm chảy dài xuống ghế sofa.
Hương Vũ dịch người xuống, đem đầu lưỡi mình dùng sức thọc vào huyệt nhỏ ướt nhẹp, ở bên trong chọc ngoáy lại liếm láp.
“Ahh…”
Bối Lạc ngẩng đầu hét lên, nói không được, chân tự banh rộng ra, tạo thành hình chữ M lớn, giúp Hương Vũ càng dễ dàng tiếp tục **** ***.
“A, thật thoải mái…”
Vì sao có thể thoải mái vậy?
Toàn bộ hạ thể đều như bị điện lưu đánh trúng, **** ***** dùng sức co rút lại, thiếu chút nữa đầu hàng ở đầu lưỡi đang thọc vào rút ra kia, *** **** không ngừng chảy ra bên ngoài, làm cho trên mặt Hương Vũ khắp nơi đều dính ướt mật dịch.
“A… Thật thoải mái, thật sự thật thoải mái! “
Giọng Bối Lạc như mất tiếng, mang theo một chút khóc thút thít và rên rỉ, cô thật sự khó chịu, nước nhiều như vậy, bên trong rất ngứa ngáy khó nhịn.
Bối Lạc chống tay muốn ngồi dậy, đôi mắt đen láy ngập nước.
“Tôi biết cậu khó chịu, ngoan, tôi sẽ làm cậu thoải mái, nằm xuống đi.”
Thanh âm trầm lại rất thấp, Hương Vũ chọc đầu lưỡi ra ra vào vào trong huyệt nhỏ càng lúc càng nhanh, mật dịch ướt át tuôn trào thấm đẫm một mảng dưới sofa.
Bối Lạc trừ bỏ phóng đãng mà thét chói tai, cái gì cô cũng nhớ không nổi nữa.
Đầu lưỡi Hương Vũ vẫn thọc vào rút ra, khiến đầu óc cô choáng váng, cả người mềm mại, giống như có nguồn điện truyền khắp toàn thân.
Cuối cùng, cô co rút run rẩy, cuồng loạn rên siết, lượng lớn mật dịch từ huyệt nhỏ phun ra, khoái cảm thật lớn đem cô hoàn toàn bao phủ.
Cô cao trào, vui sướng đến nỗi toàn thân run rẩy, thật sự rất thoải mái, rất sung sướng.