Mà Miêu Nghị lại tu luyện ở ngoài biển lâu dài, cũng lười quan tâm một ít chuyện nhỏ, Diêm Tu đối phó những người đó thật sự là tốn kém không ít.
Sau khi Miêu Nghị trở về đã gặp được hai đám người tới kiếm ăn, hỏi chuyện gì xảy ra, sau khi biết được tình huống không nói nửa lời lệnh cho Diêm Tu đánh đuổi thẳng tay.
Trấn Hải sơn tới thì đã sao, muốn kiếm ăn bảo Tần Vi Vi tới đây!
Nam Tuyên phủ tới thì đã sao, ta đã bị cách chức thành mã thừa, có bản lãnh hãy làm cho Dương Khánh xóa bỏ tiên tịch của ta.
Lần này tới càng kỳ quái hơn nữa, lại dám nói là người Trấn Ất điện…
Rất nhanh, Diêm Tu tập kết chừng mười kỵ sĩ ầm ầm ép đến trước sơn môn, ai nấy đều cầm vũ khí, rõ ràng là người tới bất thiện.
Hoắc Lăng Tiêu cùng Ô Mộng Lan ngoài sơn môn ngơ ngác nhìn nhau, nhìn ra tình huống có vẻ không đúng, dường như không ai ra đón khách.
Chỉ thấy Diêm Tu cầm đầu vung lưỡi búa to chỉ tới, quát lên chói tai:
– Cuồng đồ ở đâu ra, tới Đông Lai động ta muốn làm gì?
Ô Mộng Lan cười cười, có vẻ hứng thú nhìn Hoắc Lăng Tiêu.
Hoắc Lăng Tiêu nhướng mày:
– Ngươi là ai?
– Động chủ Đông Lai động Diêm Tu ở chỗ này!
Diêm Tu lớn tiếng trả lời.
Diêm Tu…? Cái tên này rất xa lạ, Hoắc Lăng Tiêu bình thản nói:
– Miêu Nghị có ở Đông Lai động không?
Diêm Tu trợn mắt nói:
– Ngươi là người phương nào, vì sao giấu đầu giấu đuôi không chịu nói ra tên họ?
Làm động chủ được một thời gian, khí thế của Diêm Tu cũng bộc lộ ra.
Hoắc Lăng Tiêu hơi cụp mắt xuống nói:
– Lão còn chưa xứng biết tên họ ta, hãy đi nói với Miêu Nghị, cứ nói Đại ca kết bái hắn tới, hắn sẽ biết ta là ai.
Ô Mộng Lan nhất thời nở một nụ cười khẩy.
Đại ca kết bái của Miêu Nghị ư, Diêm Tu sửng sốt, cũng không dám càn rỡ nữa, quay đầu lại cho người mau mau chạy đi bẩm báo một lần nữa.
Rất nhanh, Thiên nhi lại tiến vào bên trong tĩnh thất tu luyện:
– Chủ nhân, người tới nói là Đại ca kết bái của ngài.
– Ta còn là ông nội kết bái của y!
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:
– Mới vừa giả mạo người của Trấn Ất điện, bây giờ lại thành Đại ca kết bái của ta. Từ trước tới nay ta chưa từng kết bái với ai, những tên khốn kiếp kia càng ngày càng quá đáng, lệnh cho Diêm Tu bắt lấy dẫn tới gặp ta!
Người phục mạng khẩn cấp trở lại trước sơn môn, chắp tay nói với Diêm Tu:
– Động chủ, mã thừa nói hắn chưa từng kết bái với kẻ nào, lệnh lập tức dẫn người mang đi gặp hắn!
Hoắc Lăng Tiêu nghe vậy trong nháy mắt sững sờ.
– Ha ha… Ha ha…
Ô Mộng Lan cười đau cả bụng, nhìn dáng vẻ lúng túng của Hoắc Lăng Tiêu suýt chút nữa cười vỡ bụng, ngồi ở trên lưng ngựa cười không chút kiêng kỵ, thật sự là không nhịn nổi.
Đồng thời cũng chứng minh một chuyện, Đông Lai động này lại là mã thừa hạ lệnh cho động chủ.
Diêm Tu vung tay lên, người sau lưng lão nhanh chóng xông lên, bao vây hai người Hoắc Lăng Tiêu chặt chẽ, có thể nói mắt hổ lom lom.
– Hai vị xuống ngựa bó tay chịu trói, hay là muốn bọn ta động thủ?
Diêm Tu lạnh lùng hỏi.
Rốt cục Hoắc Lăng Tiêu cũng hiểu được, quả nhiên từ trước tới nay vị hiền đệ từ trên trời rơi xuống của mình không hề coi trọng chuyện kết bái chút nào.
Y có vẻ không chịu đựng được nữa, suýt chút nữa xông thẳng vào trong bắt Miêu Nghị ra thu thập trước mặt mọi người.
Thế nhưng y không muốn làm trò cười cho Ô Mộng Lan, tức thì hừ lạnh một tiếng, ném một miếng ngọc điệp cho Diêm Tu:
– Cầm đi nhắc nhở Miêu Nghị một chút!
Diêm Tu cầm ngọc điệp tra xét tức thì sửng sốt, lại là thiệp kết bái, quan trọng nhất là trên đó có pháp ấn do Miêu Nghị đóng. Thứ này không thể giả mạo, nhất thời lão không hiểu chuyện này là thế nào.
Diêm Tu làm việc luôn luôn cẩn thận có thừa, sợ gặp phải sai lầm gì tức thì căn dặn tả hữu canh chừng hai người, còn mình chạy vào trong thông báo.