Tân Miêu vẫn cảm thấy mình kém hơn Hứa Trúc Linh, cho nên cũng không dám vượt qua.
Cô ấy vừa hâm mộ lại đố kị Hứa Trúc Linh, nhưng trong tâm vấn luôn muốn bảo vệ cô ấy, bởi vì cô đang trả ơn, báo đáp ơn cứu mạng năm đó của cô ây.
Cô ấy là một đứa trẻ tốt, cô ấy luôn quan tâm đến tâm trạng của người khác, có thể vù người khác mà hy sinh bản thân mình, cho dù là mạng sống.
Thế nhưng là chính mình …. lại được chăng hay chớ, chưa bao giờ muốn mưu cầu cái gì.
“Vậy là con muốn trốn tránh cậu ta, tiếp theo dự định của con là gì?”
“Gần đây Đà Nẵng không có tin tức gì lớn, cũng không cần con. Con muốn đi nhìn xem Hà Nội, điều tra thêm hành động của nhà họ Neikkeikawa, nhận tiện xemAyako Nikkeikawa định làm cái gì.
“Được, cô đi mua vé may bay cho con, con đợi tin tức của cô.”
Bạch Nhược Minh Lan đảo mắt nghĩ, nói.
“Vâng.”
Cô ấy đùng sức gật đầu, tuy không muốn rời khỏi thành phố này, nhưng …
cô cảm thấy quyết định của mình đúng.
Bạch Nhược Minh Lan trở về nhà của mình, Phó Thanh Viên cũng lo lắng đứng đợi ở đó, đứng ngồi không yên.
Thấy bà ta đã về, lập dậy đứng dậy: “Dì Bạch, Tân Miêu có đồng ý không?”
“Cậu mang đồ của mình đi đi, con bé không muốn kết hôn với cậu.”
Bà ta nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vì cái gì? Cho dù có từ chối con, cũng phải cho con một lý do, để cho con hết hy vọng?”
Anh ta không cam tâm nói.
“Con bé … nó không vượt qua được cánh cửa của lòng mình, cậu là một đứa trẻ tốt, tôi cũng rất thích cậu, nhưng tôi cũng nghĩ nếu Tân Miêu đi theo cậu sẽ không phải chịu khổ cực, cũng không cần sống đầu đường xó chợ. Có thể con bé không qua được, nó không vượt qua được cái bóng của việc năm đó, cậu nói xem tôi phải làm sao?”