“Vị đại ca này ăn cơm hay nghỉ lại?”
“Đi qua ngọn núi này chính là Vân Dương, đi hết chặng này ta mời mọi người uống rượu no say”.
Diệp Thành không ngừng lên tiếng, nói ra những lời nói kì lạ.
Mỗi một câu nói của Diệp Thành đều mang theo sắc thái và ngữ khí khác nhau giống như thể hắn đang vào vai từng nhân vật khác nhau, lúc như cường đạo, lúc như tướng quân, lúc lại như trung lang, lúc như tiểu nhị trong cửa tiệm.
Điều kì lạ đó là từ đầu tới cuối hắn không hề mở mắt mà mọi thứ chỉ như đang nói trong cơn mơ.
Nào nào, để ta!
Đạo thân Tinh Thần kéo Thái Hư Cổ Long ra sau đó nhảy lên chiếc giường băng ngọc, cả cơ thể đều ngồi trên Diệp Thành.
Tiếp đó, tên này bắt đầu xắn tay áo, hắn không quên nhổ một miếng nước bọt vào lòng bàn tay rồi xoa thật mạnh.
Xong xuôi, đạo thân mới giơ bàn tay lên phất phơ trước mặt Diệp Thành.
Bốp!
Tiếng tát chát chúa vang lên, Diệp Thành đang ngủ say thì lúc này cả khuôn mặt đã méo xệch cả đi.
Tỉnh, tỉnh lại cho ta!
Đạo thân Tinh Thần giáng từng cái bạt thật lực, cứ thế vừa đánh vừa hô.
Nhìn bộ dạng hung hãn đó của hắn, Thái Hư Cổ Long há hốc miệng, đừng nói là chịu một cái bạt, nhìn cách đánh của hắn trông mà thấy đau đớn thay.
Không biết từ bao giờ đạo thân Tinh Thần mới xoa mũi tự giác bước ra khỏi giường băng ngọc như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, “sự thực chứng minh không phải lão đại giả vờ ngủ”.