“Ba…ba năm?”, đạo thân Tinh Thần kinh ngạc.
“Ngươi tỉnh rồi mà sao hắn còn chưa tỉnh?”, Thái Hư Cổ Long không buồn quan tâm đến tên này nữa, hắn cau mày nhìn Diệp Thành, Diệp Thành vẫn trong trạng thái ngủ sâu như pho tượng bằng băng bất động.
“Sao….là sao?”, đạo thân Tinh Thần lúc này mới phát hiện ra Diệp Thành, hắn gãi đầu ngơ ngác, cả hai kẻ đều là nam nhi nằm trên cùng một giường khiến vẻ mặt của hắn trông hết sức kì quái.
“Ý thức của ngươi bị cuốn vào trong kí cảnh kì lạ, cứ thế ngủ mất ba năm”, Thái Hư Cổ Long vừa nhìn Diệp Thành vừa nói, “ta đã thử rất nhiều cách mà vẫn không thể khiến ngươi tỉnh lại, ta buộc phải dùng tới mối liên hệ giữa bản thể và đạo thân để đụng tới bí thuật thông hư đưa bản thể của ngươi vào trong ý cảnh đó”.
“Hoá ra là vậy”, đạo thân Tinh Thần gãi đầu.
“Rốt cục ngươi bị cuốn vào ý cảnh thế nào?”, Thái Hư Cổ Long nhìn từ Diệp Thành đến đạo thân Tinh Thần.
“Người không biết thì sẽ nghĩ nó như một giấc mơ”, đạo thân Tinh Thần xoa cằm.
“Vậy ngươi mơ thấy gì?”
“Ta mơ thấy…”, lời nói đến miệng thì đạo thân chợt dừng lại, hắn gãi đầu ngây dại, “ta mơ thấy…ta mơ thấy…ta mơ thấy gì nhỉ? Sao ta không nhớ gì nữa cả”.
“Ngươi chơi ta đấy hả?”, Thái Hư Cổ Long tối sầm mặt mày.
“Không phải, ta thực sự không nhớ ra nổi”, đạo thân Tinh Thần day trán, “vào giây phút đó ta nhớ rất rõ ràng nhưng mới vừa rồi ta chợt hoang mang rồi quên đi hết”.
“Xem ra ta phải giúp ngươi rồi”, Thái Hư Cổ Long xắn tay áo lên, lòng bàn tay có long văn hiển hiện, “sưu kí ức của ngươi là biết ngay thôi”.
“Đừng ồn ào, để ta nhớ xem”.
“Không cần, ta nghĩ ta làm sẽ đáng tin hơn”, Thái Hư Cổ Long tiến lên trước, ấn đạo thân Tinh Thần xuống đất, còn tay còn lại với long văn thì đặt lên đầu hắn.
“Hự, ngọn núi này là ta mở, cái cây này là do ta chặt, muốn qua con đường này thì phải trả tiền qua đường”, Thái Hư Cổ Long còn chưa sưu hồn thì đã nghe thấy giọng nói khe khẽ của Diệp Thành, vả lại hắn còn nói ra bằng giọng nói khiến người ta phải khó hiểu.