Thấy vậy, Diệp Thành vội đi theo, hắn đi song hành với Chiến Thần Bát Hoang và chăm chú quan sát mọi thứ.
“Đại Đế chết rồi, chúng ta còn đường lui không?”, Đông Hoàng Thái Tâm bất lực ngả người trên lưng Chiến Thần Bát Hoang, sắc mặt tiều tuỵ, miệng không ngừng rỉ máu, trong lớp huyết vụ bay rợp trời, ánh mắt bà ta chợt ảm đạm.
“Chư Thiên Vạn Vực còn chưa thua”, giọng nói của Chiến Thần Bát Hoang rất khàn.
“Ý cảnh này là Chư Thiên Vạn Vực?”, Diệp Thành kinh ngạc, hắn vô thức nhìn tứ phía trong hư thiên.
“Thả ta xuống đi, ta mệt rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm mờ mắt, khẽ giọng lên tiếng.
“Tin Diệp Tinh Thần, hắn có thể làm được”, Chiến Thần Bát Hoang vẫn sải bước đi nặng nề, trên khuôn mặt góc cạnh còn mang theo dấu vết của thời gian, “chúng ta phải tìm tương lai cho hậu thế”.
“Nếu như hắn ta bại thì sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm cười đau buồn.
“Vậy thì còn có ta”, Chiến Thần Bát Hoang mỉm cười đáp lời.
Trên hư thiên, Diệp Thành thở hổn hển dừng chân, hắn tĩnh lặng nhìn Chiến Thần Bát Hoang và Đông Hoàng Thái Tâm ở cách đó không xa.
Không phải hắn không muốn tiến lên trước mà là không thể tiến lên trước.
Bước chân của Chiến Thần Bát Hoang quá thần kì, mỗi một bước đi bóng hình đều hư ảo đi một phần, mãi cho tới hai ba giây sau mới hoàn toàn biết mất, cho dù với khả năng quan sát của hắn cũng không thể nào nắm bắt được vết tích.
“Ta từng tới Chư Thiên Vạn Vực sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Ta từng cùng kề vai tác chiến với Đông Hoàng Thái Tâm sao?”
“Ta rốt cục là một sự tồn tại thế nào, là chiến thần càn quét bát hoang sao?”