“Anh muốn cưới em, Miêu Nhi…”
Giọng nói của anh ta khàn khàn, vang vọng hết lần này đến lần khác bên tai cô ấy.
Cô ấy nghe thấy rất rõ, nhưng lại cố tình không trả lời mà chỉ dùng miệng chặn lời nói của anh ta lại.
Trong căn phòng… Sự mập mờ dân dần tăng lên, bầu không khí cũng đã lên đến đỉnh điểm.
Từng giây từng phút trôi qua, trong căn gác nhỏ trở nên ấm áp hiếm thấy.
Ngọn đèn thắp sáng đến tận đêm khuya.
Cuối cùng Tân Miêu cũng đã mệt lả người, cô ấy tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh ta rồi dân dân chìm vào giấc ngủ say.
Lần đầu tiên Phó Thanh Viên nếm thử vị ngọt ngào của thành quả, anh ta kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Anh ta cứ mỉm cười ngây ngốc rồi ngủ một giấc, thậm chí ngay cả mời những ai trong lễ cưới anh ta cũng đã nghĩ xong xuôi.
Anh ta là con riêng, không sáng chói quá và cũng không có bạn bè gì. Vì vậy tìm một nhà thờ nhỏ ấm áp để tổ chức lễ cưới và mời người trong nhà họ Cố đến là được rồi.
Cũng không biết Miêu Nhi có bạn bè gì không, nhất định phải mờ thầy của cô ấy là Bạch Nhược Minh Lan đến tham dự.
Váy cưới… bây giờ phải đặt may váy cưới, phải hỏi size của Miêu Nhi.
Còn cả những món đồ trang sức gì đó nữa.
Xem ra không thể làm việc không công cho anh hai được nữa, phải kiếm tiền để sau này còn nuôi vợ con.
Anh ta luôn bị Phó Minh Nam nhốt trong phòng, Phó Minh Tước chính là người thân thiết nhất và là người đáng kính trọng nhất của anh ta. Nhất định Phó Thanh Viên phải đi nói trước mộ của Phó Minh Nam, để Phó Minh Nam biết đứa em trai ngốc nghếch này cũng thành gia lập nghiệp rồi.
Hơn nữa… về vấn đề trình độ học van.
Cũng không biết có thể thi xong tất cả chứng chỉ học vấn trong thời gian ngắn hay không. Mặc dù anh ta chưa từ trải qua việc đi học theo hệ thống hoá, nhưng anh ta tin mình có thể vượt qua được.