– Nhân ngày vui này, chúc thành chủ đại nhân thân thể an khang, võ đạo hưng thịnh, con nối dòng liên miên, gia tộc bất hủ!
…
Bốn phương tám hướng, tân khách cùng chúc mừng, trên mặt mỗi người đều chứa đầy nụ cười, năng lực nịnh hót cực hạn.
Người mặc trường bào đỏ thẫm kia cũng không ngừng chào đáp lễ, nụ cười vô cùng vui sướng.
– Đây là Lạc Tân à? Dương Khai trợn mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi Diệp Tinh Hàm.
Diệp Tinh Hàm sầm mặt xuống, gật gật đầu:
– Đúng là lão!
Dương Khai co giật khóe miệng nói: – Cô nương không nói, ta còn tưởng là cha của Lạc Tân đấy…
Dương Khai cũng là lần đầu nhìn thấy thành chủ của Thiên Hạc Thành, vốn tưởng rằng người này có thể nạp 15 phòng tiểu thiếp, nhất định là có thuật dưỡng nhan, dồi dào tinh lực, mặc dù có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thoạt nhìn khẳng định cũng không già lắm.
Nhưng vừa thấy người trước mắt, lại là một lão già hơi lớn tuổi, tóc hoa râm thật lưa thưa, mặc dù có tu vi không tầm thường, nhưng khí huyết lực đã chập chờn, hiển nhiên đã vào tuổi xế chiều, cuộc đời này căn bản không có hy vọng tấn thăng Đế Tôn Cảnh.
Trường bào đỏ thẫm lão mặc trên người càng làm nổi lên vẻ già nua của lão.
– Cô nương nhà ai, thật là mắt bị mù rồi! Vu Mã ở một bên cũng không ngừng lắc đầu, cảm nhận cực kỳ bi ai thay cho thiếu nữ hôm nay gả cho Lạc Tân.
– Câm miệng, cẩn thận họa là từ trong miệng mà ra! Đỗ Hiến hung hăng trừng mắt nhìn Vu Mã, thấp giọng nói:
– Ngươi cũng không phải không biết, các tiểu thiếp của Lạc Tân kia đâu có người nào là tự nguyện gả cho lão?
Vu Mã hừ một tiếng, nói: – Chính là làm nhiều chuyện xấu khi nam chiếm nữ, cho nên mới một mực không có con nối dõi, thiện ác cuối cùng có báo, thiên đạo luân hồi!
– Ngươi còn nói nữa!
Vu Mã bỉu môi nói: – Được được được, không nói thì không nói!
Hiện trường vô cùng náo nhiệt, cực kỳ vui mừng.
Một lúc lâu sau, mới có một thanh âm hô to: – Giờ lành đã đến!
Ngay tức thì, bốn phía diễn tấu và nhạc khí trỗi lên, tiếng chiêng trống vang trời, dường như sắp tốc lên nóc nhà này.
Trên mặt Lạc Tân cũng toát ra ánh sáng đỏ, chỉnh lại quần áo, mặt tươi cười nhìn lại ngoài cửa trước.
Mọi người theo ánh mắt của lão, đồng loạt nhìn hướng bên kia, mỗi người đều mỉm cười, trong mắt đầy chờ mong.
Hình như có nhạc du dương vang lên từ bên ngoài, mà kèm theo tiếng nhạc, một đội ngũ đưa dâu từ từ ập vào trong mắt mọi người, một nữ nhân mặc kiểu bà mối đi phía trước, thắt lưng mập ú như thùng nước, trên mặt treo nụ cười ngọt mê hoặc người, kế tiếp là một kiệu hoa bốn người khiêng, từ từ đi tới bên này, khoe khoang cực hạn.
Phía sau kiệu hoa, có đồng tử đồng nữ đi theo, không ngừng vẩy tung cánh hoa trong lẵng hoa.
Nơi kiệu hoa đi qua, cánh hoa lót đường, mùi hoa thơm tràn ngập.
Sau đồng tử đồng nữ tung cánh hoa, lại có hai hàng đồng tử đồng nữ, mỗi người cầm đèn lồng đi theo phía sau, trên đèn lồng, phân biệt có nhiều chữ chúc mừng “Trăm năm hòa hợp”, “Vui kết lương duyên” v. v…
Phía sau cùng, mới là đội ngũ đưa dâu, thuần một sắc là thiếu nữ, mỗi người đều khóc như mưa rơi trên hoa lê, làm như người của nhà gái về nhà chồng.
Đoạn đường ngắn ngủi mấy chục trượng, ước chừng đi hết thời gian uống cạn một chung trà, kiệu hoa mới tới cửa đại sảnh.
– Hạ kiệu! Có người hô to một tiếng, kiệu hoa vững vàng hạ xuống.
Bà mối tiến lên, vén màn kiệu lên, đưa ra một tay vào trong, ngay sau đó, một bàn tay mềm mại trắng nõn đưa ra.
Riêng là một bàn tay nhỏ này, không biết đã làm cho bao nhiêu nam nhân nhìn thấy trong mắt sáng ngời.
Bàn tay ngọc trắng nõn không tỳ vết kia, da thịt như sương như tuyết, vô cùng mịn màng, khiến người ta mơ mộng liên miên, thầm nghĩ người có bàn tay ngọc như thế, nhất định là dung mạo xinh đẹp… nhưng cố tình người như thế lập tức sẽ trở thành tiểu thiếp phòng thứ 15 của Lạc Tân, đích thực khiến người ta vừa thương tiếc vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Ngay sau đó, một chiếc giày thêu đỏ thẫm từ bên trong kiệu thò ra, hạ xuống trên tấm thảm đỏ trước cửa, lúc này một thân ảnh tuyệt vời chói mắt, mới ập vào trong tầm mắt mọi người.
Cô dâu đội mũ phượng, đỉnh đầu phủ khăn voan đỏ, trên áo cưới thêu Phượng Hoàng vàng chói đang vỗ cánh muốn bay, tua mũ phượng gắn đầy châu ngọc che lại dung nhan khiến người ta mơ mộng vô hạn kia.
Giờ khắc này, vô số người trong lòng chửi má nó.
Không có gì khác, trên đầu cô dâu đội mũ phượng cùng khăn voan đỏ kia, dường như có công hiệu ngăn cách thần niệm dò xét… rõ ràng là một kiện bí bảo không tầm thường!
Tất cả võ giả phóng ra thần niệm muốn âm thầm dò xét dung nhan cô dâu, đều bị một tấm chắn vô hình ngăn cản, căn bản không thấy được tình huống bên trong.
Thời khắc này dường như Lạc Tân biết ý nghĩ trong lòng mọi người, lão liếc nhìn một vòng xung quanh, thầm cảnh cáo một phen, lúc này mới hài lòng mỉm cười.
Dương Khai lúc này cũng là bĩu môi.
Vừa rồi hắn cũng giống như người khác, lén lút thả ra thần niệm muốn nhìn xem dáng dấp cô dâu ra sao, nhưng không nghĩ tới bị bí bảo kia ngăn cản.
Bí bảo kia uy năng không tầm thường, nếu hắn cưỡng ép thúc giục thần niệm cũng có thể phá vỡ, nhìn thấy mặt của nàng dâu kia. Nhưng dù sao đây cũng là hôn lễ cưới vợ bé, nếu thật làm như vậy, khẳng định sẽ dẫn tới người khác chú ý, chọc tới phiền toái không cần thiết.
Cho nên hắn chỉ là thử dò xét một chút, rồi không có cố thử nữa, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn.
Giờ này khắc này, dưới hướng dẫn và nâng đỡ của bà mối, cô dâu từng bước đi vào đại sảnh.
Mặc dù thấy không rõ dung nhan của nàng, nhưng nhìn dáng người nàng mơ hồ xuyên qua áo cưới kia, vẫn có thể nhìn ra dáng người thiếu nữ này rất bắt mắt, ắt là thân mình thướt tha nhiều vẻ.
Dương Khai nhìn một hồi, bỗng nhiên nhướn mày, dường như nhận ra có chỗ nào không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, lại không nói ra được.
Mà trọng yếu hơn là, loại cảm giác khiếp sợ phiền não hôm qua bỗng nhiên lập tức lại dâng lên, làm hắn chau mày.
Quay đầu nhìn mấy người Diệp Tinh Hàm, thấy dáng vẻ bọn họ không có phát hiện gì.
Bất quá cảnh tượng trước mắt dường như kích phát lên khát vọng nào đó sâu trong nội tâm Diệp Tinh Hàm, thời khắc này nàng nhìn cô dâu từng bước một đi vào, trong đôi mắt đẹp đầy ý chờ mong, dường như đang ảo tưởng chính mình có một ngày nào đó cũng có thể đội mũ phượng khăn quàng vai như vậy, gả cho cho người mình thương yêu nhất.
Nàng len lén liếc mắt nhìn Đỗ Hiến, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.
Không bao lâu, đoàn người rốt cục đi tới cuối đại sảnh, bà mối giao đai lụa cầm trong tay cho Lạc Tân, cười nói: – Đại nhân, cô dâu ta giao cho ngài, ngày sau phải đối đãi nàng thật tốt!
Lạc Tân cười to nói:
– Tất nhiên ta sẽ không để cho nàng bị khi dễ mảy may!
Bà mối nói: – Cô dâu thật hạnh phúc nha, cả đời ta này thế nào cứ mệnh khổ như vậy, không gặp được nam nhân nào như đại nhân vậy đâu!
Cả đoàn người cười vang, trong nháy mắt bầu không khí vô cùng náo nhiệt…