Ở đó có một chiếc giường băng ngọc, đạo thân Tinh Thần nằm trên đó giống như pho tượng bằng băng bất động.
Nắm lên đó!
Thái Hư Cổ Long lãnh đạm lên tiếng, sau đó hắn bắt đầu khắc hoạ trận văn ở hai bên trái phải của chiếc giường.
Diệp Thành không nói gì, hắn lập tức làm theo. Chiếc giường băng ngọc rất rộng, còn hắn thì nằm bên cạnh đạo thân Tinh Thần.
“Ta sẽ dùng bí thuật thông hư đưa linh hồn của ngươi vào trong ý cảnh thần thức của hắn”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “bí thuật này chỉ có thể duy trì chín ngày, nếu trong chín ngày mà ngươi không thể đưa hắn ra khỏi giới ý thức thì ngươi cũng có thể hôn mê trong đó, nhớ kĩ lấy”.
“Ta nhớ rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ nhắm mắt.
“Mở”, sau tiếng hô của Thái Hư Cổ Long, tám ngọn đuốc đá cổ xưa được châm rực sáng, phần được thiêu đốt chính là sức mạnh tu vi của hắn.
Không lâu sau đó, cơ thể Diệp Thành run lên, hắn chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh mạnh mẽ đưa ý thức vào ý cảnh mênh mông vô tận.
Thế nhưng khi hắn mở mắt ra thì xuất hiện trong tầm mắt hắn là một vùng trời đất đẫm máu.
Đây…!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, cho dù là Diệp Thành thì cũng không khỏi lùi về sau.
Đây là một thế giới thế nào? Thây chất thành núi, máu chảy thành sông, trời màu đỏ, đại địa màu đỏ au, trên đại đìa cắm đầy những đao thương kiếm giáo, có lẽ là vừa trải qua hỗn chiến kinh thế.
Rầm! Rầm!
Trong không gian hư vô, mây đen kéo tới, sấm chớp giật liên hồi, trên hư không, mây đen cuộn trào, tiếng sấm rền đinh tai, sấm sét đáng sợ như muốn xé tan thiên địa, không gian vô số chỗ nứt lìa.