Tiếng la của Vân Dao xuyên phá tầng tầng lớp lớp Ma tộc rơi vào trong vòng vây.
“Sư tôn bọn họ…”
“Ma tộc quá đông, chúng ta đi vào chỉ có chết, đi mau! Sư tôn bọn họ lợi hại như vậy sẽ không sao đâu.”
“Nhưng mà…”
Giọng nói của Dương Kỳ biến mất, tiếp theo là Vân Dao chỉ huy mọi người rút lui.
Vân Dao quay đầu nhìn Minh Thù và Nhạn Dẫn sắp bị Ma tộc bao phủ, trong lòng cười nhạt.
Huyền Cơ, đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi chọc ta trước. Lần này ngươi đi chết đi!
Nhiều Ma tộc như vậy nàng ta không tin Huyền Cơ còn có thể sống sót.
…
Bị Ma tộc bao vây, biểu cảm của Minh Thù cũng không thay đổi là bao. Chỉ là thời điểm nghe được giọng nói của Vân Dao, cô nở nụ cười sau đó vung kiếm chém giết Ma tộc.
Khi nàng vung kiếm, thú nhỏ rớt xuống mặt đất lăn lông lốc sang một bên, nhảy mấy cái liền biến mất trong bụi cỏ. Nhạn Dẫn liếc mắt thấy thú nhỏ không hiểu sao lại thấy quen thuộc, nhưng không nhớ rõ mình đã gặp ở đâu.
Ma tộc bị Thái Diễn kiếm chém tới có chút kinh hãi, không xông đến một cách hung hăng như ban đầu nhưng cũng không tản ra.
Tay Minh Thù hơi mỏi, máu lả tả rơi xuống. Nàng chống Thái Diễn kiếm thở dốc. Ta không muốn chém, bây giờ ta chỉ muốn ăn!
“Sư muội, ngươi còn chống đỡ được không?”
Nhạn Dẫn quan tâm hỏi một tiếng.
“Ngươi tới thay ta sao?”
Minh Thù quay đầu lại, làm bộ muốn đưa kiếm cho hắn.
“Sư muội, ta là người bị thương.” Nhạn Dẫn nói rất hợp tình hợp lý.
“Vậy ngươi hỏi làm gì?”
Hỏi cũng không được hỏi, không phải là lão tử đang quan tâm ngươi sao? Hung dữ như vậy bảo sao không tìm được đối tượng.
Khi hai người đang thảo luận là ai sẽ lên, một bóng đen từ trên trời rơi xuống. Nói chính xác hơn là bị ném xuống. Không phải ai khác chính là Vân Dao.
Không thấy tung tích của những người còn lại, chỉ có một mình Vân Dao.
Minh Thù thuận tay đánh ngã một tên Ma tộc tới gần nàng, đạp cho một cước, chĩa Thái Diễn kiếm vào tên Ma tộc đang nỗ lực xông lên, Ma tộc này đi qua đi lại bộ dạng muốn tiến lên nhưng không dám.
Lúc này Minh Thù mới nhướng mày nhìn Vân Dao rơi xuống một cách thê thảm, giọng nói nhẹ nhàng:
“Vân Dao, có nạn cùng chịu ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?”
Nhạn Dẫn bị ngã ra sao nàng không thấy được, nhưng lúc đó Vân Dao đứng cách Nhạn Dẫn không xa, nàng thấy Vân Dao thu tay lại. Nàng không muốn đòi công bằng gì đó cho Nhạn Dẫn, nhưng nàng ta dám tính kế mình ngay chỗ này, vậy cũng chỉ có thể để nàng ta ở lại thuận tiện kéo một ít giá trị thù hận.
Sắc mặt Vân Dao xấu đi, trong đôi mắt đẹp đầy thù hận, khiến khuôn mặt nàng ta nhìn qua có chút dữ tợn.
Bánh trôi đủ loại màu sắc lóc cóc lăn qua trước mắt nàng ta.
Chính là đồ chơi này… Nó đột nhiên xuất hiện, sau đó nàng ta đã bị quăng trở lại. Thú nhỏ lóc cóc lăn đến bên chân Minh Thù, nhanh như chớp liền chui vào tay áo nàng.
Minh Thù đá văng Ma tộc dưới chân, kéo Nhạn Dẫn lui về phía sau, mỉm cười quay sang nói với Vân Dao:
“Vân Dao, Ma tộc nhiệt tình khoản đãi, hẳn là ngươi sẽ thích.”
Theo sự rút lui của Minh Thù, Ma tộc tới gần Vân Dao. Đó là một loại ánh mắt tham lam giống như Vân Dao là thức ăn mỹ vị.
Vân Dao vội vàng đứng lên, hét lớn: “Huyền Cơ, nếu ta xảy ra chuyện gì ngươi ăn nói thế nào với chưởng môn chứ?”
Minh Thù cười: “Bịa đại một lý do là được, cùng lắm ta không quay về đó nữa.”
Chỉ cần giá trị thù hận đầy cô quay về Ẩn Tông làm gì, ở đó ngoài món ăn đặc sắc còn có thể chấp nhận ra, chủng loại đồ ăn vặt quá ít ảnh hưởng đến sự phát triển của cô.
Minh Thù vung Thái Diễn kiếm lên, chỉ tay về phía Vân Dao hét lớn một tiếng: “Chúng tiểu nhân, lên cho ta!”
Trong nháy mắt, Vân Dao ngây ra, sau đó chính là kinh hoàng: “Ngươi, ngươi là ma…”
[Giá trị thù hận đã đầy.]Ôi chao! Rốt cuộc cũng đầy! Phải chạy nhanh lên, trẫm sắp chết đói rồi!
Mỗi lần giá trị thù hận đầy, ký chủ liền không chơi với nữ chính giả nữa.