“Tóc khô rồi. Đi ngủ thôi.”
Hàn Thiên Nhược cất máy sấy tóc, ôm Mặc Âu đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Mặc Âu đợi anh nằm xuống sau đó dính chặt vào người anh, hai tay hai chân kẹp lấy cơ thể tráng kiện của anh.
Mát thật đấy.
Nhưng mà… trong này mát hơn.
Hàn Thiên Nhược biến sắc nhìn Mặc Âu kéo áo anh lên rồi tự nhiên mà chui vào, khuôn mặt cọ cọ vào lồng ngực của anh, một cảm giác ngứa ngáy râm ran khó tả truyền đến đỉnh đầu.
Mấy cúc áo không một dấu hiệu báo trước dần dần bung ra bởi sự tác động mạnh bên trong của Mặc Âu, khuôn ngực trần vạm vỡ cùng bàn tay đang lướt trên nó tạo nên một cơn sóng biển đen cuộn trào trong đôi mắt híp lại của Hàn Thiên Nhược.
Anh ngay lập tức từ bị động thành chủ động, lật người cô lại, đôi môi lạnh hạ xuống chạm vào đôi môi ấm nóng của người con gái e lệ dưới thân.
Môi lưỡi triền miên, hơi thở không đều, trái tim đồng điệu, cùng một không khí mập mờ lan tràn khắp phòng ngủ.
Tiếng tách môi lại chạm môi vang lên lanh lảnh, Mặc Âu vô thức vòng hai tay ôm lấy cổ anh nghênh đón nụ hôn thắm thiết.
Hàn Thiên Nhược nhận được sự cho phép của cô mà đôi mắt mở to, một nỗi vui mừng dâng lên trong lồng ngực.
Anh bắt đầu khám phá cơ thể cô, đôi tay lướt xuống đường eo nhỏ nhắn mềm mại, lại tiếp tục hướng lên vòng cong đẫy đà.
Ngay khoảnh khắc chạm vào ngực cô, người anh như bị điện giật, cả người đều tê dại. Anh dừng chân tại đây, không ngừng xoa nắn vòng ngực mềm mại vừa tay.
“Ưm…”
Tiếng rên rỉ khe khẽ của cô đã kích hoạt hoàn toàn trạng thái động dục của Hàn Thiên Nhược, dưới đôi mắt tối thâm sâu hiện lên từng dây tơ máu, anh cởi áo ngủ của cô ra.
Khuôn ngực đẫy đà cùng làn da trắng sứ không tì vết hiện ra trước mắt anh, cô thật đẹp, đẹp đến nỗi khiến anh có chút sợ hãi khi tổn thương đến nó.
“Âu Nhi à, em đẹp quá.”
“Nóng, nóng quá.” Mặc Âu bấu chặt vào bả vai của Hàn Thiên Nhược cong người. Hai cái bánh bao mềm mại cũng theo đà mà rung chuyển.