Chu Thanh lập tức giật mình ngồi bật dậy, tiếp đó động tác nhanh nhẹn giống như vận động viên mà nhảy khỏi giường. Đam Mỹ Sắc
Cái gì? Đỉnh đầu treo đầy dấu chấm than, hai mắt nhìn chằm chằm giường mình, trên mặt viết đầy vẻ không thể tưởng tượng. Dưới giường của ta có 50 vạn lượng bạc? Mẹ nó! Đây là cái tình yêu thần tiên lãng mạn gì vậy! Huynh thế mà lại làm cho ta một cái giường bằng bạc! Mỗi ngày ngủ trên đống bạc, chữa được bách bệnh đúng không!
Nhíu mày nhìn chằm chằm cái giường khoảng chừng thời gian uống hai chén trà, Chu Thanh bắt đầu đi xung quanh giường tìm kiếm cơ quan có thể mở ra. Thời gian không phụ người có tâm, tốn gần nửa canh giờ giày vò, nàng chung quy cũng phát hiện ra ở góc bên trái giường một cái nút nhỏ. Ấn nút xuống, giường lập tức di chuyển sang một bên lộ ra những thỏi bạc được xếp chỉnh tề bên trong.
Chu Thanh..
Tất cả cảm xúc khi nhìn thấy những thỏi bạc được xếp chỉnh tề ngay ngắn kia, ngưng kết thành ba chữ ngắn gọn: Con mẹ nó!
Lần nữa nằm xuống giường, phía dưới là 50 vạn lượng bạc trắng, Chu Thanh ngủ quả thực là vô cùng ngon, xoay người hai cái liền ngủ mất.
Chu Thanh đã ngủ thiếp đi, nhưng Chu Hoài Sơn một lần nữa trở lại kinh đô lại rất khó mà chìm vào giấc ngủ. Chỗ ở của họ, cách Vinh Dương Hầu Phủ không tính là quá xa, chỉ cách hai con đường.
Vừa nghĩ tới bản thân sau khi chết đi, cả nhà lâm vào tình cảnh thảm liệt, lồng ngực Chu Hoài Sơn liền như bị người ta thọc cho mấy đao. Gió đêm lạnh lẽo, hắn đứng ở dưới hiên, ngửa đầu nhìn trăng.
Trăng sáng gửi tương tư.
“Sư phó.”
Ngay lúc Chu Hoài Sơn dựa vào cột trụ hành lang, vẻ mặt bi thương, Thẩm Lệ lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn. Nghe được âm thanh, Chu Hoài Sơn không hề có chút ngoài ý muốn, giống như đã sớm đoán được Thẩm Lệ sẽ tới.
“Ngươi đã đến.”
Thẩm Lệ ‘vâng’ một tiếng, cũng ngẩng đầu ngắm trăng, hỏi: “Sư phó muốn đi xem không?”
Mi tâm Chu Hoài Sơn khẽ nhúc nhích, chậm rãi nhắm mắt. Trong lúc nhất thời, không khí yên tĩnh lại ngưng trọng.
Trầm mặc rất lâu, ngay lúc Thẩm Lệ cho là Chu Hoài Sơn sẽ không mở miệng, hắn lại thở dài một hơi, đáp: “Được.”
Đêm khuya, hai người tiến thẳng đến Vinh Dương Hầu Phủ. Sau khi thảm án kia xảy ra, Vinh Dương Hầu Phủ vẫn luôn bị bỏ hoang. Cũng không phải là không có đại thần muốn dùng Vinh Dương Hầu Phủ để ban thưởng cho các đại nhân khác hoặc đập đi, xây thành mấy viện tử mà ban thưởng đi. Nhưng đều bị Hoàng Thượng cự tuyệt.
Hoàng thượng vẫn nhớ đến Vinh Dương Hầu, nhưng sau nhiều năm cũng không biết đến cùng là nên xử lí viện tử này như thế nào, một tới hai đi, đến nay tòa nhà này vẫn bị bỏ hoang.
Nhón mũi chân, Thẩm Lệ mang theo Chu Hoài Sơn bay qua tường cao, vững vàng đáp xuống sân viện.
Ngày xuân, trong nội viện này cỏ dại đã bắt đầu một vòng mới, xuân phong tái khởi. Đứng trong viện, nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, Chu Hoài Sơn dường như thấy được cuộc sống năm đó. Thấy được phu nhân của hắn, thấy được các con trai, con dâu, đồ tử đồ tôn của hắn, thấy được chúng hạ nhân tới tới lui lui trong viện. Nước mắt rơi xuống tự bao giờ.
Hắn quen thuộc, nhấc chân đi về phía từ đường. Mã Minh Niên nói, hung thủ đem đầu của các con hắn, đặt ở từ đường.
Bài vị trong này đã bị đao kiếm phá hủy. Đi trên con đường lát đá xanh, Chu Hoài Sơn giống như đang ở trong một biển máu thịt. Mỗi một bước chân, toàn thân hắn đều đang run rẩy.
Cánh cửa từ đường đã đóng chặt, cành lá một gốc cây cổ thụ đung đưa theo cơn gió, in bóng trên tường viện. Dữ tợn mà đáng sợ.
Chu Hoài Sơn hít sâu một hơi, tiến lên, đẩy cửa từ đường ra. Theo một tiếng kẽo kẹt vang dội, tro bụi bốc lên mù mịt, từ đường trống rỗng xuất hiện trước mắt Chu Hoài Sơn.
Trong phòng không có bài vị, không còn lư hương cúng bái, ngay cả bức họa của tổ tiên cũng biến mất. Hết thảy đều trống rỗng.
Đối mặt với gian phòng trống rỗng này, Chu Hoài Sơn dường như đã bị rút sạch tất cả sức lực. Hắn dựa vào khung cửa, chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất. Trước kia, đầu của các con cháu hắn chính là được đặt ở nơi này a.
Thẩm Lệ nhìn thần sắc đau thương của Chu Hoài Sơn, cũng ngồi xuống, lấy ra một cái bao bố. Mở bao vải ra, bên trong là một ít giấy tiền vàng mã và tiểu Phật tháp.
Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm những vật kia, lại giương mắt nhìn Thẩm Lệ.
“Sư phó.”
Chu Hoài Sơn khẽ gật đầu một cái: “Ta không xứng, chờ ta báo thù cho họ đã.”
Đang nói chuyện, một bóng đen chợt lóe lên ở cửa từ đường. Dù Chu Hoài Sơn đang vô cùng bi thương, phản ứng đã chậm chạm đi, cũng liếc nhìn thấy bóng đen kia.