– Vũ nhi à, ngươi nhớ kỹ sau này nhất định phải có quan hệ tốt với Hàn Phong. Không nói đến sau lưng hắn có cất giấu cường giả đáng sợ đến mức nào. Chỉ cần riêng bản thân hắn đáng sợ như vậy thì cũng đáng để ngươi bỏ tâm tư ra kết giao rồi. Điều này đối với việc ngươi thống trị quốc gia trong thời gian tới có trợ giúp không nhỏ.
– Vâng! Nhi thần sẽ ghi nhớ.
Tiêu Vũ cung kinh đáp.
– Đương nhiên, xem tình hình hiện nay thì quan hệ của Hàn Phong và Linh nhi chắc hẳn ngươi cũng đoán ra được. Chỉ một tầng quan hệ này thôi tin tưởng rằng ngươi nhất định có thể tận dụng được.
Sắc mặt Tiêu Tấn lại khôi phục lại vẻ bình thản như trước, cười lớn nói.
Vài ngày tiếp theo, Hàn Phong cũng bớt chút thời gian ở cùng Tiêu Linh. Trong thấy biểu tình vui vẻ của nàng, Hàn Phong cũng có chút cảm khái. Từ khi trở lại Thiên Tinh đế quốc đã hơn một năm, tựa hồ thời gian của hắn bên cạnh Tiêu Linh cũng không có bao nhiêu.
Mà trước mắt luận dung mạo và tài nghệ thì cũng là nữ hài đôc nhất vô nhị, vẫn như trước vô hối vô oán ở bên cạnh mình. Chỉ ngần ấy thôi cũng đủ để Hàn Phong cảm động không thôi.
– Hàn Phong, chàng đang nhìn cái gì? Ta đánh đàn cho chàng nghe nha?
Trong thấy Hàn Phong ngây ngốc nhìn mình, Tiêu Linh cũng lộ ra một tia tiếu ý mở miệng nói.
Nghe được Tiêu Linh nói vậy Hàn Phong cũng hồi phục lại tinh thần, không khỏi nói:
– Nghe Phí lão nói, mấy ngày nay nàng cơ bản đều bôn ba ở ngoài. Bình thường chính là đánh đàn cả ngày. Ở trước mặt ta sao không nghỉ ngơi một phen, hà tất phải để cho mình mệt nhọc.
Nghe được Hàn Phong nói như thế, Tiêu Linh cũng lắc đầu, nhẹ nhàng đi về phía Hàn Phong đồng thời mang theo một trận gió thơm đến.
Hơi giơ lên trán, hai mắt Tiêu Linh có chút si mê nhìn Hàn phong, nhẹ giọng nói rằng:
– Vậy muội phải làm gì? Chàng cũng biết muội yêu thích đánh đàn, muội cũng thích nhất là đánh đàn cho chàng nghe. Chỉ cần người nghe là chàng thì vô luận muốn muội đàn bao lâu muội cũng không có cảm thấy mệt. Ngược lại muội còn rất vui.
Nghe được Tiêu Linh nói như vậy, trong lòng Hàn Phong cảm thấy ấm áp, tươi cười nói:
– Nếu Linh nhi nguyện ý ta đây cầu còn không được. Phải biết rằng trong đế đô có rất nhiều ngươi trông ngóng được nghe tiếng đàn của Linh nhi. Mà ta lại có thể được nghe nàng độc tấu phỏng chừng nếu như truyền ra ngoài thì cũng bị một đám nam nhân đố kỵ mất.
Đôi mắt Tiêu Linh nhìn Hàn Phong, hờn dỗi nói:
– Nửa năm không thấy, chàng lại học được cách nói trêu đùa muội rồi.
Nói xong Tiêu Linh cũng không có để ý tới Hàn Phong xoay người lấy Băng Huyền Cổ Cầm ở trên tay thị nử rồi ngồi xuống bàn đá.
Phong!
Một tiếng đàn thanh thuý dễ nhe vang lên. Ngay sau đó là một khúc nhạc phi khoái truyền vào lỗ tai của Hàn Phong.
Mà Hàn Phong cũng ngồi xuống một bên, thả lỏng tâm tình nhắm mắt nghe.
Xa xa Phí lão nhìn hai người cũng nhẹ nhàng ra hiệu cho thị vệ phụ cận cùng hạ nhân toàn bộ lui ra không để bọn họ quấy rầy hai người.
Sau khi hạ nhân rời đi thì Phí lão cũng đến tiểu viện thấy một đống nam tử trẻ tuổi. Khoé miệng hơi mở nụ cười, lập tức liền xoay người đi.
Nghe tiếng đàn tuyệt vời của Tiêu Linh, Hàn Phong không khỏi thả lỏng tâm tình triệt để say mê nghe.
Bất quá lại có việc xảy ra ngoài ý muốn chính là chẳng biết tại sao đấu khí của hắn vốn yên tĩnh tựa hồ có chút dao động.
Lúc đầu Hàn Phong còn tưởng mình bị ảo giắc nhưng theo tiếng đàn của Tiêu Linh thì Hàn Phong rõ ràng cảm nhận được đấu khí của mình thực sự theo tiếng đàn của nàng xảy ra biến hoá.
Hoặc giả nói tựa hồ đấu khí của Hàn phong cũng theo tiếng đàn của Tiêu Linh mà tự vận hành.
Khiến cho Hàn Phong vô cùng kinh ngạc đó là xung quanh hắn thiên địa nguyên tố tựa hồ vô cùng tinh khiết, hơn nữa chúng cũng dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng tiến vào trong cơ thể của Hàn Phong.
Cảm thụ được biến hoá này Hàn Phong cũng nghi hoặc không giải thích được.
Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng tập trung lên những biến hoá trong thân thê. Đấu khí cũng đã yên tĩnh trở lại là Tiêu Linh cũng đã kết thúc khúc nhạc. Thấy biểu tình Hàn Phong có chút dị dạng nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái hỏi:
– Hàn Phong! Chàng sao thê? Là muội đàn có chỗ nào không đúng sao?
Nghe được thanh âm của Tiêu Linh, Hàn Phong cũng khôi phục lại tinh thần, lập tức nói:
– Linh nhi! Vừa rồi tiếng đàn của ngươi không giống như bình thường.
– Không giống như bình thường?
Tiêu Linh tự hồ không rõ tại sao Hàn Phong lại nói như thế, nhưng cũng tỉ mỉ ngẫm lại lập tức nói:
– Không có a! Chẳng qua từ sau khi ngươi đem huyễn âm thần bí quyết dạy cho ta. Ta mỗi lần đánh đàn đều không tự giác dùng tới. Như vậy thì tiếng đàn càng thêm hoàn mỹ.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 230: Tiêu Vũ điều tra