“Kế tiên sinh cũng biết lúc này quan trường sáo rỗng nên cần chúng ta thực hiện kế hoạch lớn đúng không ạ?”
Kế Duyên cười cười gật đầu.
“Kế tiên sinh cảm thấy chúng ta sẽ thi đậu sao? Không cần phải làm Trạng nguyên, có thể làm quan là được!”
Mạc Hưu cũng rất chờ mong hỏi một câu.
Kế Duyên vẫn cười cười.
“Chỉ cần không tham gia thì tất nhiên sẽ thi không đậu rồi.”
“Ha ha ha…” “Đúng vậy, Kế tiên sinh nói đúng ha ha ha…”
Ba thư sinh cười lớn, còn chưa ý thức được điểm mấu chốt Kế tiên sinh muốn nói là gì.
…
Kinh đô Đại Trinh ở Kinh Kỳ phủ, trong hoàng thành, sau khi lâm triều, Nguyên Đức Đế đang ngồi ở ngự thư phòng. Ngoài lão ra còn có mấy vị đại thần thân tín, Ngô Vương, Tấn Vương, vài hoàng tử cùng với mấy gã mật thám đến từ Uyển Châu.
Nguyên Đức Đế có mái tóc hoa râm, ngồi uống trà ở long án. Những người khác đều đang đứng.
“Nói đi, Uyển Châu gần đây có tiến triển gì không.”
“Vâng!”
Một tên mật thám ở giữa bước lên một bước, hành lễ với Hoàng đế.
“Bẩm báo bệ hạ, căn cứ vào những manh mối Doãn Tri phủ lưu lại, chúng thần đã âm thầm lặng lẽ đi tới tất cả các phủ ở Uyển Châu, không đánh rắn động cỏ. Sau đó chúng thần phát hiện ra quả đúng như lời của Doãn Tri phủ, đa số các nơi ngoài mặt thì phồn vinh, kỳ thực dân chúng lầm than…”
“Cộc cộc cộc…”
Nguyên Đức Đế nghe kể lại, ngón tay gõ xuống bàn. Các đại thần và hoàng tử đều hiểu rõ tần suất gõ này chứng tỏ người đang lộ vẻ không kiên nhẫn được nữa.
Rốt cuộc, mật thám bắt đầu nói đến vấn đề Nguyên Đức Đế quan tâm nhất.
“Trong tất cả quan viên ở các huyện các phủ, người liêm chính thì ít, người tham ô vàng bạc lại nhiều. Với án lệ mà Doãn Tri phủ kể ra, một tên lý chính chưởng quản trăm hộ dân nho nhỏ nắm trong tay năm mươi khoảnh ruộng, hàng năm bòn rút lấy làm của riêng, thậm chí có thể lên tới mấy trăm lượng bạc. Quan viên thượng tầng thu lợi lại càng nhiều, lợi ích trong đó khó có thể tính toán được.”
“Quả thực coi trời bằng vung!”
Ngô Vương nhịn không được giận dữ mắng một tiếng. Là hoàng tử có tư cách nhận được hoàng vị trong tương lai, y có chút ý kiến với cha mình cũng không sao.
“Ai cho ngươi nói chuyện hả?”
Lão Hoàng Đế nhìn về phía Ngô Vương, âm thanh lạnh lùng nói.
“Nhi thần biết sai!”
Ngô Vương nhanh chóng nhận sai với lão hoàng đế, nhưng ngoài mặt vẫn còn rất tức giận. Ngoại trừ Tấn Vương, những hoàng tử ở trong phòng nhiều ít gì cũng biết Uyển Châu “béo bở”. Tuy vậy, bọn họ rõ ràng vẫn còn đánh giá thấp nơi này.
Lão hoàng đế đập bàn. Dù đã được nghe tin mật báo xong, lão vẫn thuận miệng hỏi một câu.
“Uyển Châu còn có chuyện gì đáng nói không?”
Giờ phút này, mấy tên mật thám không trả lời ngay mà nhìn nhau một lúc.
Tấn Vương nhíu mày. Ngô Vức lập tức quát lớn.
“Có gì nói nhanh đi, chẳng lẽ muốn để quân thượng chờ đợi hả?’
“Chúng thần không dám! Chúng thần không dám!”
Mấy tên mật thám sợ hãi cúi đầu khom người, rối rít tạ lỗi với hoàng đế. Cuối cùng, tên đầu lĩnh cũng miễn cưỡng lên tiếng. Ngày hôm nay, ở Kinh Kỳ phủ có ý định muốn làm Thủy Lục Pháp, nên hoàng thượng cũng chú ý đến chuyện này, sao gã có thể không biết được.
Chuyện kia ở Uyển Châu làm người ta sợ hãi, cũng dễ dàng làm người ta mơ hồ, gã có chút không dám nói ra.
“Khởi bẩm bệ hạ, ngoại trừ những chuyện chính vụ trên, bây giờ ở Uyển Châu có hai chuyện… Thứ nhất là phu nhân Doãn Tri phủ vừa sinh một đứa con…”
“A, quả nhân quên mất. Doãn ái khanh là rường cột quốc gia, cần phải chuẩn bị một phần hạ lễ đưa đến.”
Câu đầu là lão hoàng đế suy nghĩ, câu sau nói với lão thái giám bên cạnh. Sau đó, hoàng đế nhìn tên mật thám, chờ gã nói tiếp.
Gã mật thám nhìn mấy đại thần và hoàng tử ở chung quanh.
“Thứ hai… Thứ hai là hôm nay ở Uyển Châu đang xôn xao lan truyền tin có rồng rơi xuống Nghiễm Động Hồ…”
Nguyên Đức Đế sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm gã.
“Rồng rơi xuống?”
Tên mật thám đã nói xong những điều cần nói nên cũng không cố kỵ chuyện gì nữa.
“Đúng vậy. Có rất nhiều người ở Uyển Châu biết việc này, nhất là người dân ở thôn Song Củng Kiều đã tận mắt nhìn thấy. Nghe đồn rằng vào ngày hai mươi tháng tư, ở Lệ Thuận phủ đột nhiên mây đen che trời, sấm sét vang dội, hương nhân đều nghe được tiếng rồng ngâm, còn có thể nghe được thanh âm như tiếng con trâu già rống to. Sau đó, có con rồng ngã nhào từ trên trời rơi xuống, đập vào sân phơi lúa ở đầu thôn Song Củng Kiều….”
Tên mật thám ngẩng đầu, cẩn thận quan sát hoàng đế. Thấy lão hoàng đế đang gắt gao nhìn mình, gã nuốt một ngụm nước miếng rồi mới tiếp tục nói.
Ngày đó, mưa gió tầm tã như trút nước. Thỉnh thoảng người dân ở thôn Song Củng Kiều còn nghe thấy thanh âm rồng ngâm tựa như tiếng trâu già ùm oàm. Ở đầu thôn còn có thể thấy long ảnh khổng lồ trong mặt nước mênh mông. Trong thời gian ngắn, mọi người đều bị tiếng rồng ngâm chấn nhiếp đến hôn mê. Sau đó, đột nhiên hiện ra một cơn lũ chạy dọc theo một con sông nhỏ, đổ về Nghiễm Động Hồ. Dân chúng đứng ven bờ tận mắt nhìn thấy cảnh này nhiều không đếm xuể. Toàn bộ long ảnh khổng lồ ẩn mình và bị cuốn đi trong cơn lũ. Nơi con rồng đi qua, con sông nhỏ được mở rộng ra gấp mấy lần… Ty chức đã nói xong rồi!”
Gã nói xong vẫn không dám nhìn hoàng đế, còn Nguyên Đức Đế thì thất thần sững sờ lẩm bẩm.
“Có rồng? Có rồng… rồng rơi xuống… Uyển Châu là nơi rồng rơi xuống…”