“Cậu chủ, cậu nghĩ ra điều gì! Có phải có cách rửa sạch tội danh gián điệp cho phu nhân không?”
“Đông Phương Hạ, mau nói xem anh nghĩ ra điều gì?”, Nam Cung Diệc Phi thúc giục, Thư Lăng Vy lại lo lắng nhìn Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Không nghĩ ra điều gì, nhưng lại biết phải bắt tay điều tra lại chuyện này thế nào”.
“Anh mau nói đi”.
“Lăng Vy, cô mua đồng hồ đeo tay lúc nào, mua ở đâu?”
Thư Lăng Vy trầm ngâm nói: “Ừm… hai ngày trước, đồng hồ cũ của tôi bị hỏng trong lúc đi dạo trung tâm thương mại! Đúng rồi, chính là ở phố đi bộ, bị đập hỏng trong trung tâm thương mại của nhà họ Bek, lúc đó nhân viên bán hàng ở đó, ồ… chính là cô gái coi thường các anh hôm đó, cô ta thấy đồng hồ của tôi bị hỏng, liền giới thiệu tôi đến cửa hàng châu báu bên cạnh xem hàng”.
Đông Phương Hạ nghe xong, nheo mắt lại: “Có hóa đơn không?”
“Có, hai ngày nay tôi không về nhà, tôi vẫn mang theo hóa đơn bên người!”, Thư Lăng Vy nói xong, lấy hóa đơn đưa cho Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nhìn một cái, quả nhiên là vừa mua mấy ngày trước! Sau đó, anh đưa hóa đơn cho Dạ Ảnh, lạnh giọng nói: “Đi điều tra, mau lên!”
Dạ Ảnh cầm hóa đơn quay người đi ra ngoài! Đông Phương Hạ lại nói với Thư Lăng Vy: “Cô đừng vội, đợi tin của Dạ Ảnh! Bất kể kết quả là gì, tôi đều tin cô không phải là gián điệp. Lăng Vy, bây giờ cô gọi điện hỏi người của cô, tuy cái chết của Cáo săn không ảnh hưởng đến chúng tôi, nhưng sự việc quá trùng hợp!”
“Điện thoại của tôi bị anh chặn sóng rồi, gọi thế nào!”
Đông Phương Hạ ngẩn người! Gửi tin nhắn cho Tây Môn Kiếm, bảo anh ta giải mở sóng tín hiệu điện thoại cho Thư Lăng Vy.
Thư Lăng Vy gọi điện thoại xong, liền vui vẻ, nói với Đông Phương Hạ: “Người của tôi nói, họ đến Cục an ninh quốc phòng, nhưng khi đến đó, Cáo săn đã chết rồi! Điều này Hác Hiên có thể chứng minh!”
Bớt đi một việc trùng hợp, bây giờ đối với Thư Lăng Vy mà nói, nỗi hiềm nghi cô là gián điệp ít đi một chút, làm sao mà không vui được chứ.
Đông Phương Hạ gật đầu! Anh đã lựa chọn tin tưởng Thư Lăng Vy, cho dù Hác Hiên không thể chứng minh, anh cũng sẽ nhúng tay vào từ con đường khác, điều tra chuyện này.
“Bây giờ không còn sớm nữa, bên trong chỉ có một chiếc giường, Diệc Phi, em và Thư Lăng Vy vào nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì để ngày mai nói”.
“Thế còn anh?”
“Anh… đương
