Khương Tình nhìn cô, nhíu mày:
“Bậy bạ.”
Hạ Nhi biết rõ, Khương Tình sẽ không đồng ý.
Cô thở dài.
Nữ nhân này thà tạo cho cô một khoảng trời xanh và rừng thẳm cũng không cho phép cô rời khỏi bản thân nửa bước.
Hạ Nhi suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng:
“Việc xóa sạch quan hệ mà em nói chỉ là ngoài mặt, không phải chia tay thật sự.”
“Vậy cũng không được.” Chân mày Khương Tình trũng xuống rất sâu: “Em đừng từ sáng tới tối suy nghĩ linh tinh.”
Khương Tình nhìn cô vô cùng nghiêm túc:
“Dù là lúc nào đi chăng nữa, tôi cũng không để em rời khỏi tôi.”
Không có lời tình ý dạt dào, cũng không có những lời thề non hẹn biển, nhưng cõi lòng Hạ Nhi khi nghe được câu này lại như được vo tròn cùng một dòng nước ấm áp.
Cô cảm thấy câu nói này của Khương Tình là xuất phát từ tận đáy lòng.
Lúc mẹ cô trở về từ ba năm trước đã quét sạch mọi kỳ vọng của cô vào thế gian này, ba năm sau cô những tưởng mình có thể phất áo bỏ qua quá khứ, thế nhưng ký ức lại lần nữa quay lại, mà lúc này, bên cạnh cô đã có một người.
Khương Tình nắm chặt tay cô, ấm giọng:
“Tin tưởng tôi.”
Hạ Nhi thở dài, cô vươn tay siết chặt vạt áo Khương Tình, mượn nó để xoa dịu cơn đau xé lòng này.
Trong chiếc xe chật hẹp, cô tựa trán vào hõm vai Khương Tình, nữ nhân ôn nhuận dịu dàng kiên nhẫn vỗ về cô.
Trước kia cô cảm thấy những chuyện này rất nhỏ nhặt, lặt vặt lác đác không chút liên quan tới cuộc sống của mình, bản thân cô ngoài Ông Hạ và Khương Tình ra, cô không quan tâm tới cái nhìn của dư luận. Cũng không hề nghĩ sẽ có một ngày chuyện riêng tư của bản thân trở thành một vấn đề khó giải quyết như vậy. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, chúng như được kết nối bằng một sợi dây vô hình, kéo một đầu thì tất cả đều bị liên lụy.
Chuyện hôm nay xảy ra rất bất ngờ, cô có thể nghĩ tới một vài người. Bên ngoài đáng ngờ nhất là Bối gia — Nhạc Kỷ Đồng, còn nội bộ khiến người ta phải đề phòng nhất chính là Khương gia và Lam gia.
Nhưng việc Khương gia muốn ra tay với cô có chút không đúng lắm, bởi vì nếu như vậy, họ đã biết được chuyện mẹ cô có vấn đề sao? Vậy tại sao họ lại để yên cho việc Khương Tình sắp để cô ra mắt trong buổi tiệc với tư cách nữ chủ nhân Khương gia?
Vậy nên, còn lại Nhạc Kỷ Đồng.
Chỉ có điều, nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ, bằng chứng đâu?
“Nhạc Kỷ Đồng vẫn ở Bối gia?” Hạ Nhi lên tiếng hỏi ngay.
“Ừ. Khoảng thời gian này quyền lực trong tay bà ấy bị Bối Nghiêm thu lại, không còn được như trước nữa, vì thế bà ta cũng không ra ngoài.” Khương Tình nhẹ giọng nói.
“Chị cho người theo dõi Nhạc Kỷ Đồng?”
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, tựa hồ suy tư giây lát rồi gật đầu thừa nhận.
Hạ Nhi chống người ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Khương Tình, dằn mạnh từng từ từng chữ:
“Đừng gạt em ra ngoài. Khương Tình! Chị hiểu em mà. Chị không thể làm được đâu, hơn nữa chưa chắc em không giúp được chị, đừng nghĩ em quá yếu đuối, vô dụng.”
Khương Tình thở dài, không còn cách nào khác:
“Tôi chỉ muốn bảo vệ em không bị tổn thương.”
Ánh mắt Hạ Nhi vừa chân thật lại vừa kiên quyết:
“Em không yếu đuối như vậy.”
Hạ Nhi gác tay lên cạnh cửa, thấp giọng chậm rãi nói:
“Nếu chị đã cho người theo dõi Nhạc Kỷ Đồng, vậy chuyện hôm nay mẹ em xuất hiện hẳn là không liên quan đến bà ta. Vậy thì kẻ đứng sau chuyện này không chỉ đơn thuần là nhắm vào em nữa. Em nghĩ, đang có ai đó đứng phía sau tất cả chuyện này, mục đích chính là Hạ gia. Nếu em đoán không nhầm, ngày mai tin tức Dung Lạc đỡ một nhát dao cho em sẽ bị đưa lên báo. Với việc một Tổng giám đốc tập đoàn lớn như Dung thị bị thương không rõ sống chết, cảnh sát nhất định sẽ nhập cuộc. Mục đích ban đầu của kẻ đó có lẽ là muốn em chết dưới tay Dương Tuyết Hy. Hạ gia sẽ không còn người thừa kế gia nghiệp, hoặc nếu Dương Tuyết Hy không thành công, việc Dương Tuyết Hy bị điên và chân tướng cái chết của ba em cũng không thể giấu lâu được nữa. Danh dự của Hạ gia sẽ bị huỷ trong tay Dương Tuyết Hy. Chỉ là không ngờ Dung Lạc xuất hiện đã cứu em một mạng. Nếu mà như vậy… Chỉ cần Dung Lạc không xảy ra chuyện thì tốt, nhưng nếu Dung Lạc không tỉnh lại, Hạ gia sẽ gặp rắc rối…”
Hạ Nhi hơi mím môi, lát sau mới lên tiếng:
“Khương Tình! Chị biết rõ điều đó nên đã để Tô Thịnh đến chỗ Dung Lạc, còn cho người bắt Nghiên Nghiên và thuộc hạ của Dung Lạc xuất hiện hôm nay ở quán bar M, đúng không?”
Khương Tình hạ cửa kính xe xuống, lưng dựa vào thành ghế, chậm rãi rút bao thuốc của mình ra:
“Không sai. Tôi đã làm vậy.”
Một lát sau, mùi thuốc lá từ từ vấn vít như móc câu lờn vờn trong xe.
Hạ Nhi nhìn đốm lửa lập loè cháy trên hai ngón tay thon dài trắng nõn của Khương Tình, thấp giọng:
“Nếu Dung Lạc không tỉnh lại…”
Khương Tình ngẩng đầu nhìn ánh đèn đường ngoài cửa, giơ cao điếu thuốc trong tay lên, hướng thẳng về phía ánh sáng ấy, nhìn những sợi khói mỏng đua nhau bay lên, gạt tàn thuốc, nói một câu nhẹ như gió thoảng:
“Cô ta phải tỉnh. Hạ Nhi — tôi sẽ không để việc kết hôn giữa hai chúng ta bị ảnh hưởng vì bất kì lý do gì.”
______
Bối Lạc được Hương Vũ đỡ về căn hộ cô đang ở.
Người say rượu không ổn định, gần như dọc đường va hết thứ nọ đến thứ kia mới vào được đến nơi.
Khó khăn lăm Bối Lạc mới đứng vững được, cuối cùng mới nhìn thấy người trước mặt vẫn đang kiên nhẫn dịu dàng từng chút dìu cô nằm xuống giường.
Ngay lúc Hương Vũ dự định xoay người ra ngoài, Bối Lạc bỗng nhiên cười hì hì ôm lấy cổ Hương Vũ, khuôn mặt đỏ ửng:
“Hay tối nay ở lại với tôi đi.”
Hương Vũ nghe thấy, bước chân liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Bối Lạc:
“Cậu nói gì vậy?”
Bối Lạc cười khẽ, đưa tay tới nâng cằm Hương Vũ lên, giọng điệu say mềm nhưng quyến rũ vô cùng:
“Tôi bảo ngủ lại với tôi. Thế nào?”
Dứt lời liền nắm lấy cổ áo Hương Vũ kéo mạnh một cái, khiến Hương Vũ mất đà ngã lên người mình.
“Bối Lạc! Cậu say rồi.” Hương Vũ gằn giọng nói.
Bối Lạc không buông tha, cánh tay như ngó sen trắng nõn vòng qua câu cổ Hương Vũ kéo xuống.
Nụ hôn bất ngờ mang theo hơi men của rượu khiến Hương Vũ giật mình thảng thốt, tay đưa lên muốn đẩy Bối Lạc ra, nhưng giơ lên một nửa lại ngừng giữa chừng.
Hai cánh môi mềm mại áp chặt không chừa kẽ hở, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, Hương Vũ đảo khách thành chủ, từng chút một ngậm mút đôi môi mọng đỏ ngọt ngào kia, đầu lưỡi vươn ra cạy mở hai cánh môi Bối Lạc, chen vào càn quấy, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ hồng nhuận ướt át mà ngậm mút.
Cảm giác nụ hôn dần trở nên kích tình, dục niệm trong đáy lòng dâng lên như cơn sóng dữ, từng tiếng thở từ bình ổn trở nên dồn dập ngắt quãng.
Bối Lạc hạ tay khỏi cổ Hương Vũ, lần mò xuống cổ áo, gấp gáp muốn cởi áo Hương Vũ ra.
“Bối Lạc! Chậm… chậm đã.” Hương Vũ phát hoảng bừng tỉnh.
Khuôn mặt nữ nhân phía dưới đã mơ mơ màng màng vì dục vọng, đỏ ửng bất thường, Bối Lạc nhíu mày, giọng oán trách:
“Chậm cái gì? Không phải thích tôi sao?”
Dứt lời, âm thanh mơ hồ không rõ cất lên lần nữa:
“Thích thì phải làm tình.”
Hương Vũ nghe thấy, môi mỏng gầm lên một tiếng chửi thề:
“Chết tiệt! Đây là em quyến rũ tôi.”
Ngay sau đó, môi mỏng áp xuống, tay Hương Vũ siết lấy cổ tay Bối Lạc, mạnh mẽ đè cô xuống giường.
Nụ hôn như ngấu nghiến lại như chiếm đoạt, trút đi bao nỗi đau và nhung nhớ ba năm qua, tình yêu tưởng chừng như không thể nào nhận được hồi đáp.
Bối Lạc bị hôn đến toàn thân nóng rực, cô hoang mang không lý do, không phải là sợ hãi mà là cảm giác tim đập thình thịch, có một dự cảm rất khó hình dung.
“Tình…” Bối Lạc nức nở than khẽ.
Cả người Hương Vũ ngay lập tức cứng đờ dữ dội, một tiếng “Tình” rơi vào tai Hương Vũ, ngọn lửa dục vọng điên cuồng kia trở thành một lưỡi lửa phun vào người, khiến vành tai cô đau đớn, sau đó cơn đau này theo tai chạy xuống, thiêu cháy dạ dày và cả trái tim.
Bối Lạc chống người ngồi dậy, môi vẫn tìm kiếm hôn lên môi cô, động tình trong cơn say:
“Tình…”
Hương Vũ bật cười, một lần nữa giữ chặt cổ tay Bối Lạc, đồng thời đẩy cô ngã xuống, rồi cả cơ thể nằm đè lên, nghiến răng nghiến lợi:
“Em vẫn còn tơ tưởng đến Khương Tình, cho dù miệng thì nói muốn làm tình với tôi sao?”
Ngay thời khắc này, Hương Vũ hối hận rồi, cảm thấy mình quá mềm lòng, đến mức rơi vào tình cảnh nửa đêm nửa hôm còn bôn ba từ nơi xa xôi chạy đến để tìm cô. Lại nhận được những điều khiến trái tim cô vỡ nát như thế này.
Nhưng càng như vậy, Hương Vũ lại càng kích động, giữ rịt cổ tay Bối Lạc như một chiếc kìm, dáng vẻ như chỉ muốn bóp nát.
Từng chữ như rít ra từ kẽ răng:
“Bối Lạc! Tôi là Hương Vũ! Là Hương Vũ! Em nhìn cho kỹ đi.”
Bối Lạc hé mở đôi mắt ướt sũng ngập nước, nhìn thấy nữ nhân đang ở trên người mình, lại trông thấy từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt thanh thuần yếu ớt kia, trong đáy lòng bỗng chốc trở nên hoảng hốt, trái tim bồng bềnh một cảm giác khác lạ khó diễn tả.
Nhiệt độ cơ thể, sự dịu dàng, lời khẩn cầu của Hương Vũ, tất cả đều hóa thành một mầm cây, rơi vào trái tim cô và đâm chồi nảy lộc.
Bối Lạc dường như đã tỉnh táo được vài phần, giọng rất khẽ:
“Hương Vũ! Cậu…”
Bối Lạc cựa mình muốn chống người ngồi dậy, lại không thoát được.
Sức mạnh của Hương Vũ rất lớn, lại đang tức giận nên càng không chút lưu tình, sau vài lần chống cự, Bối Lạc vì say cũng đã cạn sức, còn Hương Vũ thì nổi giận bừng bừng…
“Bối Lạc! Em thật tàn nhẫn.”
Dứt lời, Hương Vũ cười dài, nụ cười khổ sở và mệt mỏi.
Không nói một lời nắm lấy tay Bối Lạc kéo cô đứng dậy, một đường lôi cô vào phòng tắm, giơ tay đẩy cô xuống bồn tắm, đau đến nỗi Bối Lạc nhe răng ra.
Bối Lạc quay ngoắt đầu, đang định gào lên thì ngay lập tức vòi hoa sen đã tuôn từ trên đầu xuống.
Thẳng thừng xả nước lạnh.
Bối Lạc giật nảy mình, cả người gần như nhảy dựng lên, nhưng do cơ thể không vững nên một lần nữa ngã ngồi xuống bồn tắm.
Vòi hoa sen trên đỉnh đầu xả bốn mặt được Hương Vũ mở ra toàn bộ, nước lạnh khiến Bối Lạc run rẩy liên hồi, co ro ôm lấy đầu gối.
Hương Vũ nhìn thấy, vô cùng không đành lòng, nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Bối Lạc hiện giờ, trái tim đều là đau xót tưởng như chết lặng.
“Tỉnh táo rồi đúng không?” Hương Vũ cắn răng lạnh giọng nói.
Bối Lạc không trả lời, chỉ ôm đầu gối khóc đến tê tâm liệt phế, khóc không nói nên lời.
Bình thường Bối Lạc hay thích tỏ ra lạnh lùng, độc miệng, ngang bướng, không chịu nói lý lẽ, đôi khi lại thành thục chín chắn, ấu trĩ trẻ con cũng có.
Thế nhưng Hương Vũ chưa bao giờ nhìn thấy một Bối Lạc như tối nay, giống như một người xa lạ, bi thương cực độ tới mức người ta phải xót thương.
Ánh trăng tĩnh lặng ngoài cửa sổ.
Bối Lạc đã thay bộ quần áo ướt rượt vì bị xối nước đó ra, mặc áo choàng tắm vào.
Tuy rằng đã không còn say khướt như lúc mới vào cửa, nhưng việc hoàn toàn tỉnh táo là gần như không thể.
Cô dựa vào khung cửa, cho dù vừa được dìm nước, nhưng đứng cách khá xa vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu rất nhạt.
Hương Vũ từ phòng bếp đi ra, trong tay là một chén canh giải rượu, đưa cho cô, ngữ khí rất bình thản:
“Uống cái này đi.”
Bối Lạc giơ tay lên nhận lấy.
Hương Vũ không nói gì, chỉ nhìn Bối Lạc nhu thuận uống hết bát canh, sau đó không chút do dự xoay người muốn rời đi, thế nhưng còn chưa đi được một bước, cánh tay đã bị Bối Lạc ở phía sau kéo giật lại.
“Đừng đi.”
Thanh âm Bối Lạc vẫn còn có chút khàn khàn.
Hương Vũ cười khẽ, nhẹ giọng:
“Những gì phải qua chung quy vẫn sẽ qua, dù có hoài niệm hơn nữa cũng nhọc công vô ích. Bối Lạc! Cậu yêu Khương Tình, nhưng cô ấy không yêu cậu. Còn tôi, bản thân tôi yêu cậu bao năm qua, cũng không nhận được về chút kết quả nào. Như vậy, tôi với cậu cũng xem như giống nhau. Đã đến lúc phải buông bỏ rồi.”
