“Gọi cho ông nội mày, nói ông ta có mười phút để lăn đến đây, nếu không thì chờ dọn xác mày đi!”, Mục Đông Phong bỗng nhiên nói.
Trần Anh Hào làm sao dám nói “Không”, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hưng Hải.
Ánh mắt Mục Đông Phong sắc lạnh, lần này ông ta đến Châu Thành, vốn định mở rộng sức ảnh hưởng của nhà họ Mục ra các thành phố khác, nên mới mời người đứng đầu các gia tộc quyền thế đến tụ họp.
Sở dĩ không mời nhà họ Trần và nhà họ Viên là vì hai gia tộc này nắm một nửa Giang Hải rồi, dù nhà họ Mục mạnh hơn hai gia tộc này nhiều và có thu phục được hai nhà này thật thì cũng khó mà khống chế được.
Cho nên, ông ta muốn bắt đầu ra tay từ các gia tộc tuyến một, tuyến hai trước.
Nhưng không ngờ Trần Anh Hào lại chủ động chọc giận mình, đây chính là lí do hết sức chính đáng để bắt nhà họ Trần bồi thường một khoản kha khá đây.
“Con trai, tiếp tục đi! Vừa rồi đứa nào đánh con đâu, không được bỏ qua đứa nào hết!”
Mục Đông Phong lại nhìn về phía Mục Chấn và nói.
Mục Chấn cười khẩy một tiếng, mang theo ống tuýp, lại đi về phía những tên còn lại.
Rất nhanh, cả lô trong hơn mười tên cậu ấm, người thì gãy tay, kẻ thì gãy chân.
Tuy rằng Mục Chấn ra tay rất ác, nhưng trừ tên Vương Kỳ đánh hắn mạnh nhất bị đánh tàn phế hai tay hai chân ra, những tên còn lại chỉ bị đánh gãy tay hoặc chân thôi.
Đây là điều Mục Đông Phong dạy hắn.
Một khi có nhiều người chọc giận mình, chỉ cần xử một tên làm gương, còn với những tên khác, không cần ác đến vậy.
Nếu tất cả đều bị đánh gãy tay chân, e rằng các gia tộc sẽ ghi hận.
Nhưng nếu chỉ một tên bị phế hết chân tay, những tên còn lại chỉ bị gãy một tay hoặc một chân thì chúng sẽ cảm thấy may mắn.
Trần Anh Hào bần thần ngồi trên nền nhà, tận mắt chứng kiến tất cả.
Nhìn thấy sự tuyệt vọng trên mặt đám cậu ấm kia, anh ta bỗng cảm nhận được có một dòng nước ấm khó ngửi từ chỗ mình ngồi.
Lúc này, chỉ có Dương Thanh bình yên ngồi bên kia.
“Thằng nhóc, giờ đến lượt mày!”
Mục Chấn vẻ mặt tàn nhẫn nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh mặt không biến sắc nhìn hắn một cái: “Tôi không cùng một giuộc với bọn họ, vừa nãy cũng không tham gia đánh cậu”.
Mục Chấn đanh mặt, đang định xách ống sắt đến tẩn Dương Thanh một trận thì một bóng dáng già nua vội vàng đi đến.
“Ông chủ Mục, cậu đến Châu Thành khi nào sao không báo trước một tiếng? Người nhà họ Trần tôi không kịp nghênh đón, thất lễ! Thất lễ quá!”
Là chủ gia tộc họ Trần, Trần Hưng Hải.
Lão vội vàng đi đến, không thèm ngó ngàng đến Trần Anh Hào mà tới chào hỏi Mục Đông Phong trước.
Mục Đông Phong nheo mắt.
Nếu Trần Hưng Hải ngang ngược, vừa tới đã đòi người thì ông ta còn kiếm cớ ra tay được.
Nhưng Trần Hưng Hải không thèm nhắc đến chuyện Trần Anh Hào, mà chỉ chào hỏi ông ta.
“Ông chủ Trần bận rộn quá, sao rảnh đến đón tôi được?”
Mục Đông Phong cố tình khích bác.
“Sao ông chủ Mục lại nói như vậy? Dù tôi có bận đến mấy cũng không dám bất kính với cậu!”, Trần Hưng Hải sang sảng cười lớn nói.
Mục Đông Phong cười: “Tôi gọi ông chủ Trần đến đón người, chắc ông cũng không rõ tình hình cụ thể đâu nhỉ?”
Trần Hưng Hải không biết thật.
Mục Đông Phong bảo gọi lão ta đến trong vòng mười phút, Trần Anh Hào sợ quá giờ nên chỉ nói là anh ta đã đắc tội với Mục Đông Phong, còn chuyện sao lại đắc tội ông ta, anh ta không nói.
“Thứ ngu ngục! Còn không mau lại đây!”
Ánh mắt Trần Hưng Hải phút chốc trở nên lạnh lẽo, gầm lên với Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào run rẩy chạy tới.
“Bịch!”
Anh ta mới vừa mới chạy đến đã bị Trần Hưng Hải đạp một cú ngã nhào trên mặt đất: “Quỳ xuống!”
Trần Anh Hào trong lòng run sợ, vội vàng quỳ dưới chân Trần Hưng Hải.
“Tao bảo mày quỳ xin lỗi ông chủ Mục kìa!”
Trần Hưng Hải tức giận.
– —————————
.