Đó là gần một nửa số tiền tiết kiệm của cô bây giờ, cô còn phải đi gom góp học phí cho con gái, sao cô có thể tiêu số tiền oan uổng này chứ?
Ôn Hủ Hủ hối hận đến xanh ruột.
Cô hận bản thân chỉ vì sĩ diện nhất thời đã làm một việc thiếu suy nghĩ như vậy.
Hai người kia cũng không ngờ được chứng kiến một màn mất mặt này của Ôn Hủ Hủ.
Đặc biệt là Hoắc Tư Tước, khóe miệng hắn hơi nhếch lên một tia châm chọc. Hắn tùy ý kéo một cái ghế, khoanh chân dài ngồi xuống.
Tiếp tục diễn đi!
“Ôn Hủ Hủ, có phải cô không đủ tiền không? Để tôi giúp cô trả tiền, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, vừa rồi tôi không có ý đó, tôi không biết cô đang thử cái váy này.”
Lúc này, Cố Hạ cũng lên sân khấu.
Trái ngược với vừa rồi, lúc này Cố Hạ lại chủ động muốn giúp cô trả tiền.
Cô ta muốn gì?
Cô ta muốn lợi dụng điều này để tạo dựng hình ảnh một người vợ bao dung và độ lượng của cô ta trước mặt gã đàn ông chó đó sao?
Ôn Hủ Hủ siết chặt ngón tay.
Cô đang định chịu nhục, thì có một người đàn ông tuấn tú bên cạnh đưa tới một tấm thẻ vàng.
“Thật ngại quá, bạn gái tôi không cần ý tốt của anh. Cô nhân viên, phiền cô quẹt thẻ của tôi đi, còn nữa cô giúp bạn gái tôi gói cái váy bẩn kia lại.”
Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo như rượu mận ngâm nhiều năm, rất dễ nghe.