Mưa bên ngoài đã lớn lên, như ngân châm gõ vào cửa sổ xe.
[Trẫm sẽ kính trọng nàng, yêu thương nàng, bảo vệ nàng, trẫm sẽ chống lưng cho nàng cả đời.] [Quân vô hí ngôn.]Tôi cũng không biết trong đầu tôi đang nghĩ gì nữa.
Có lẽ cũng giống như đôi mắt của mình, đang không ngừng đổ mưa.
“Cô nương, có thể đi được chưa?” Người đánh xe đằng trước hỏi.
Tôi lại đẩy mở cửa sổ.
Tiêu Kỳ vẫn là tư thế lúc nãy.
Quay lưng về phía tôi, dáng vẻ nhấc bước muốn đi.
Nhưng thật ra chẳng hề nhúc nhích.
Sóng lưng thẳng tắp gần như mờ nhạt dưới cơn mưa đang lớn dần.
“Cô nương, mưa càng ngày càng lớn rồi.”
Tôi đóng cửa sổ, mở cửa xe.
Sau đó nhảy xuống.
Cơ hồ khoảnh khắc tôi chạm đất, Tiêu Kỳ xoay người lại.
Đáy mắt đen láy trổ đầy sắc màu kỳ lạ.
Ngài ấy xuyên qua màn mưa, sải bước mà đến.
Ôm tôi vào trong lòng.
Tôi ôm cổ ngài ấy, không phân biệt rõ trên mặt là nước mưa hay nước mắt.
Ngài ấy vỗ về xoa tóc tôi, thì thầm bên tai tôi:
“Đừng lo lắng, Tô Thanh Thanh.”
“Trẫm, nguyện vì nàng làm hôn quân một lần.”
[HOÀN CHÍNH VĂN.]