Có lẽ Thịnh Tiêu bị phiền, hắn dừng chân lại, quay đầu giơ ngón tay thon dài chạm nhẹ lên môi y.
Hề Tương Lan đang tranh cãi hăng hái, bất ngờ bị chạm môi, những lời tranh cãi trong miệng phun ra đều biến thành…
“Lòng ta không phải gỗ đá, lâu ngày sinh tình…”
Hề Tương Lan: “…”
Quá khứ đen tối đáng độn thổ bỗng chốc bị lôi ra tấn công y điên cuồng.
Hai tai của Hề Tương Lan đỏ bừng, y dùng ‘Khí Tiên Cốt’ phá bỏ cấm chế trên môi, cúi đầu cụp mắt như thể đang lúi húi giấu đi cơn xấu hổ của mình.
Đột nhiên cảm thấy có tầm mắt đang từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu của y.
Thịnh Tiêu đang nhìn y.
—Thắng một ván.
“Hay lắm Thịnh Vô Chước.” Hề Tương Lan nhìn đầu ngón chân của mình hơi co lại, vô cảm thầm nghĩ: “Sáu năm không gặp, đã tu luyện đến cảnh giới cao, đao thương bất nhập ha.”
Phải thay đổi chiến thuật, nếu không cả đời này của y sẽ bị Thịnh Tiêu đè chặt không thể vùng lên được mất.
Không biết Hề Tương Lan đang ủ mưu xấu gì, không lâu sau đã bình ổn lại tâm lý ngẩng đầu lên, lúc này mới bất giác nhận ra chỗ này là đầu hẻm Vô Nại Hà.
Thịnh Tiêu dường như biết y muốn hỏi gì, lời ít ý nhiều: “Ngày mai lên đường đi Trung Châu.”
Hề Tương Lan như có điều suy nghĩ.
Như vậy chỉ có thời gian một đêm.
Hai người một trước một sau đi tới y quán Thập Nhị Cư ở cuối hẻm.
Hề Tương Lan đẩy cánh cửa cũ nát ra rồi nghiêng người cho Thịnh Tiêu đi vào.
Không biết tại sao, đối diện với chỗ ở u tối xập xệ chẳng khác gì nhà ma, Hề Tương Lan nào giờ da mặt dày vô địch cũng phải cảm thấy hơi khó chịu.
Thịnh Tiêu nay đã là Tông chủ của Giải Trĩ Tông, quyền cao chức trọng.
Còn y thì lại ở nơi dột nát kéo dài hơi tàn.
Khác nhau một trời một vực cũng chỉ có thế.
Đèn nhỏ được đốt lên, thắp sáng y quán chật hẹp.
Trên quầy thuốc toàn là đồ đạc ngổn ngang lung tung, còn có hộp đựng đầy ngọc lệnh đang được điêu khắc dở dang, trong góc phòng giăng đầy mạng nhện, hoàn toàn không giống chỗ để người ở.
Thịnh Tiêu nhìn quanh căn phòng, lông mày nhíu chặt.
“Thịnh tông chủ cứ tự nhiên.” Hề Tương Lan biết hắn mắc chứng cuồng sạch, cười gượng với hắn, mở miệng chắp vá: “…Chắc chắn cái thằng nhóc Phong Duật kia quậy tung chỗ này của ta lên, ngươi cũng biết hắn mà, âm quỷ ác quỷ gì cũng bắt bừa nhét vào túi, phòng ngủ của hắn ở Chư Hành Trai như cái chuồng heo, ta mới không thích tới phòng của hắn chơi— Đợi ta chút nha, ta dọn một loáng là xong.”
Hề Tương Lan vừa nói vừa vọt tới bàn dài để đầy đồ đạc, y giơ tay quét ngang một cái, đồ đạc rổn rổn xoảng xoảng bị vứt hết vào trong góc.
Lập tức bàn dài trở nên sạch sẽ bóng loáng.
Hề Tương Lan vỗ tay, mỉm cười ngoan ngoãn với Thịnh Tiêu.
Ý bảo đã dọn dẹp xong.
Thịnh Tiêu: “…”
Quả nhiên rất nhanh.
Có lẽ Hề Tương Lan nhận ra Thịnh Tiêu có ý chê bai, nụ cười trên môi y hơi cứng lại.
Y cố gắng đè xuống cảm giác bối rối khó hiểu trong lòng, năm ngón tay siết chặt tay áo rộng thì bỗng thấy cấn cấn, lúc này mới sực nhớ đến thuyền hoa tí hon, y giống như nói lảng sang chuyện khác mà vội vã lên tiếng: “Thịnh tông chủ có thể tách rời ‘Tuyết Canh Ba’ khỏi cái thuyền này được không?”
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Không thể.”
Tương Văn và vật chết dung hợp, làm sao có thể tróc ra gắn lại vào kinh mạch trong cơ thể?
Cho dù có đến Thiên Diễn học cung vớ đại một đứa bé tới hỏi, câu trả lời cũng không khác mấy.
Ánh mắt của Hề Tương Lan tức khắc tối xuống.
Thịnh Tiêu vẫn đứng ở ngưỡng cửa, giống như không muốn đặt chân vào nơi dơ bẩn nhếch nhác này, hắn nhìn đống đồ đạc vứt lung tung trên đất, khẽ nhíu mày.
“Ta…”
Vẻ mặt của Hề Tương Lan nhăn nhó hết cả lên, y có vẻ muốn nói gì đó nhưng môi mấp máy một hồi, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Thịnh tông chủ cứ tự nhiên.”
Y nói xong liền chật vật chạy trốn ra sân sau.
Thịnh Tiêu còn đang nhìn đống ấn văn giả của Giải Trĩ Tông đang làm dở trong góc, thấy y nhăn mặt lảo đảo chạy ra phía sau, theo phản xạ đi tới một bước.
Hắn thật giống như muốn giải thích, nhưng do dự một hồi lâu vẫn là rút tay về.
Năm viên Thiên Diễn Châu từ trong tay áo của hắn chui ra, vờn quanh người Thịnh Tiêu mấy vòng, có vẻ sốt sắng muốn hỏi tại sao hắn còn chưa giáng sét đánh chết tội nhân.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn chúng nó, giơ ngón tay đặt bên trên Thiên Diễn Châu rồi hạ lệnh.
Thiên Diễn Châu là linh khí được linh mạch Thiên Diễn ban cho, được vạn người si mê kính ngưỡng, vô cùng tôn quý.
Nhưng lúc này, năm hạt châu như hóa đá giữa không trung, thật lâu sau mới từ từ run rẩy…
Bay tứ tán đến các ngóc ngách trong nhà, xấu hổ quét dọn bụi bặm và mạng nhện xung quanh.
Ở sân sau, Hề Tương Lan vừa cầm nắm hoa quế vừa hái được nhai nhóp nhép, vừa ngồi trước hồ nước rũ mắt nhìn cá chép bơi, thân hình mảnh khảnh đó phảng phất như gió thổi một cái là nghiêng người té ngay, con ngươi đờ đẫn nhìn xuống nước, không biết đang nghĩ gì.
Mèo mun chui ra khỏi gáy y, lặng lẽ ưu nhã nhảy xuống đất.
Nó liếm móng vuốt, nói: “Sao thế, khó chịu?”
Mèo mun đi theo Hề Tương Lan đã được nhiều năm, đây là lần đầu tiên nó thấy y thường ngày cà lơ phất phơ nay lại lộ ra vẻ mặt khổ sở lẫn cô đơn.
Hề Tương Lan chớp mắt, ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì?”
“Ngươi.” Mèo mun nhảy đến bên cạnh y, châm chọc: “Mới nãy Thịnh Tiêu nhìn chỗ này với ánh mắt chê bai rõ mồn một, ngươi liền lộ ra vẻ mặt mà ta trước đây chưa thấy…”
Nó còn chưa nói hết đã liếc mắt nhìn xuống mặt nước trong hồ.
Đó không phải là ảnh ngược, mà là trận pháp hiện ra ảo cảnh trước cửa y quán.
Bên trong y quán xập xệ cũ nát, Thịnh Tiêu vô cảm đứng trước bàn dài, năm ngón tay thon dài đang dọn dẹp lại đống đơn thuốc để lung tung trên bàn.
—Trong đó có một đơn thuốc lớn hơn những cái còn lại, hắn do dự giây lát rồi rút nó ra để riêng một bên, lúc này mới thấy thoải mái.
Năm viên Thiên Diễn Châu đang nhẫn nhục cặm cụi dùng linh lực quét dọn bụi bặm xung quanh, chỗ nào tụi nó đi qua đều sáng bóng sạch sẽ như mới.
Hề Tương Lan lè lưỡi liếm hoa quế cho vào miệng, đôi mắt hơi cong cong tựa như hồ ly, lộ ra ý cười không mấy tốt đẹp.
“Xem ra Thịnh Tiêu đúng là thích ăn mềm, cuối cùng vẫn là giúp ta dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp. Chậc, quyết định về sau sẽ dùng cách này đối phó hắn— Hửm? Lúc nãy ngươi nói gì thế? Trước đây chưa thấy mặt… Gì?”
Mèo mun: ………
Mèo mun im lặng hồi lâu, có lẽ là đang tự chửi mình lại chui đầu tin vào trò bịp bợm của kẻ này.
Nó nói với vẻ thâm sâu: “…Trước đây chưa từng thấy cái mặt nào dày như vậy bao giờ.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan lười để ý nó, nghiêng đầu nhìn thuyền hoa tí hon bên cạnh.
Mèo mun liếm miệng, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào thuyền hoa, chợt đạp chân lấy đà nhảy vọt tới.
Hề Tương Lan tùy ý nâng tay lên cao để nó vồ hụt, lười nhác nói: “Quậy gì đó?”
Mèo mun ưu nhã nhảy xuống đất, bất mãn nói: “Cho dù là Tương Văn cấp Thiên, đã dung hợp với pháp khí hay gì đi nữa thì cũng chẳng còn tác dụng gì. Biết đâu chừng cũng hết cách tách rời, không bằng thưởng cho ta ăn một miếng.”
Hề Tương Lan bật cười, hai ngón tay nhẹ nhàng gắp thuyền hoa lên, linh lực màu tím giống như dây leo chằng chịt chui ra khỏi đầu ngón tay của y.
‘Khí Tiên Cốt’ không còn lại bao nhiêu từ từ đi vào thuyền nhỏ tinh xảo nhỏ xíu.
Khoảnh khắc linh lực trong kinh mạch bị tiêu hao hết, cắn trả cũng theo sát ngay phía sau, nhưng Hề Tương Lan không thèm lo sợ, còn đang điều khiển linh lực màu tím của ‘Khí Tiên Cốt’ chảy cuồn cuộn vào trong thuyền hoa.
Mèo mun luôn cảm thấy nụ cười của cái tên Hề Tương Lan này không có miếng ý tốt nào, nhíu mày nói: “Ngươi cười gì thế?”
Hề Tương Lan xoa đầu nó, cất giọng vừa nhỏ nhẹ vừa dịu dàng.
“Ai nói tách ra không được?”
Mèo mun hơi sửng sốt.
===Hết chương 23===