Trước kia mỗi lần Tôn thị kể lể như thế, Chu Hoài Sơn liền dao động. Chu Hoài Lâm khẩn trương nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn liếm liếm đôi khô nứt môi, gương mặt chất phác trung thực, đáp: “Vâng, muốn phân.”
Không thèm để ý đến lời Tôn thị nói.
Chu Hoài Lâm thở phào một hơi. Tôn thị tức giận vừa khóc vừa mắng.
“Ta không đồng ý.” Chu Hoài Hải trừng Chu Hoài Lâm cùng Chu Hoài Sơn, con mắt đỏ tựa như muốn giết người.
“Phụ mẫu còn không phân gia, các ngươi náo cái gì mà náo.”
Chu Hoài Lâm liền hừ lạnh: “Trong nhà này, rốt cuộc là ai đang nháo? Ai theo dõi Thanh nha đầu? Ai giội nước bẩn lên người Thanh nha đầu? Ai dạy nương giả bệnh?”
“Ngươi..”
“Đều im miệng cho ta!” Chu lão gia Tử lại đập mạnh lên kháng.
“Phân gia thì có thể, nhưng mà chia như thế nào, đều nghe ta.”
“Cha!” Vương Thị cùng Chu Hoài Hải nhìn Chu lão gia tử đồng thanh hô.
Bọn họ không muốn phân gia.
Chu lão gia tử nặng nề thở dài một hơi. Không muốn phân gia thì các ngươi náo cái rắm gì! Nếu các ngươi không náo, có thể tới loại tình cảnh này sao!
Tức giận trừng hai vợ chồng đại phòng, Chu lão gia tử nói: “Nhà này, theo bốn phần mà chia, các ngươi mỗi người một phần, ta và ngươi nương một phần, chúng ta còn sống thì coi như là của chúng ta, chúng ta chết rồi thì các ngươi chia đều. Lương thực còn lại cũng vậy, bốn phần chia đều.”
Chu lão gia tử mở miệng phân gia, nhưng trong lòng khó chịu giống như bị giội một chậu nước đá. Hít sâu một hơi, ông chậm rãi nói tiếp.
“Còn bạc..”
Vương thị cơ hồ là khóc ròng cầu khẩn: “Cha, Viễn ca nhi sắp phải trả tiền học phí cho thầy giáo a.”
Chu lão gia tử liền nói: “Những năm này, đầu tiên là lão đại đọc sách, sau đó Viễn ca nhi lại đọc sách, bạc của nhà cơ bản đều tiêu cho bọn họ, ta biết trong lòng các ngươi có oán giận, nhưng mà, có oán giận ta cũng không thể không nói cho rõ ràng, phân gia thì có thể, nhưng bạc này phải giữ lại bảy phần cho Viễn ca nhi, còn lại ba phần, ba phòng các ngươi chia đều.”
Theo lý thuyết, sau này đại phòng cũng độc chiếm bảy phần kia, lại còn được chia thêm trong ba thành còn dư lại.
Đây đã không thể gọi là bất công nữa rồi! Chu Hoài Sơn cùng Chu Hoài Lâm mở to mắt nhìn.
“Được!” Chu Hoài Lâm chỉ muốn phân gia, có thể phân đã là tốt rồi.
Chu Hoài Sơn nhìn Chu Hoài Lâm, lại nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh như có như không gật đầu, Chu Hoài Sơn nói theo: “Ta cũng đồng ý.”
Chu Hoài Hải tức giận đến trán nổi gân xanh.
Bạc này vốn dĩ đều là của đại phòng, bây giờ lại bị nhị phòng cùng tam phòng lấy! Dựa vào cái gì!
“Gà trong nhà, ba phòng chia đều, ta và nương ngươi không cần, heo là của chúng ta, chờ ngày tết làm thịt lại chia thịt cho các ngươi.”
Chu lão gia tử tinh tế nói. Những chuyện vặt vãnh này, lại khiến tim ông đau như bị đao cắt.
“Mặc dù tách ra, nhưng ta có một yêu cầu, không cho phép chuyển ra chỗ khác ở, cũng không được nói cho người khác biết Chu gia ta đã tách ra.”
Đây là điểm giới hạn của Chu lão gia tử.
“Thành!”
“Nghe cha.”
Chu Hoài Sơn cùng Chu Hoài Lâm đồng thanh đáp ứng. Việc đã đến nước này, nhà đã phân xong. Chu lão gia tử cầm khế đất phân cho bọn họ, lại cầm bạc trong nhà, lấy ra ba phần, chia cho ba huynh đệ.
“Từ hôm nay trở đi, tách ra, hết thảy phí chi tiêu, các ngươi phải tự mình gánh chịu, có chuyện gì, ta và nương các ngươi cũng mặc kệ!”
Chu Hoài Lâm nhìn Chu Hoài Hải, lại chuyển sang Chu lão gia tử, nói: “Cha yên tâm, nếu đã tách ra, tất nhiên chúng ta phải tự gánh chịu chi tiêu của nhà mình, có điều chúng ta vẫn sẽ hiếu thuận với cha mẹ như trước.”
Chu Hoài Hải liền hừ lạnh nói: “Đánh rắm! Hiếu thuận như trước? Nếu ngươi thật sự hiếu thuận, còn muốn náo phân gia!”
Chu Hoài Lâm cứng rắn mắng lại: “Hiếu thuận cha mẹ tự nhiên là phải làm, ta chỉ không muốn hiếu thuận ca tẩu cùng chất tử thôi.”
“Ngươi..”
Tôn thị ngắt lời Chu Hoài Hải, cười lạnh nói: “Vậy sau này Viễn ca nhi có bản lãnh lớn, các ngươi phải nhớ kỹ, đã tách ra, đừng có mặt dày bám lấy đòi thơm lây.”
Chẳng ai ngờ rằng, Tôn thị lại ném ra một câu như vậy.
“Nương yên tâm, dù có phải đi ăn xin, tam phòng ta cũng không đến cửa của đại phòng đâu!” Bỏ lại một câu, Chu Hoài Lâm nổi giận đùng đùng dẫn Chu Bình rời đi.
Bọn họ vừa đi, Chu Hoài Sơn nhìn Chu Thanh, nói: “Chúng ta cũng giống vậy.”
Hai người cũng rời đi, không thèm quay đầu.