Minh Thù ngồi phía trước Khương Tầm, mặc dù cách nhau bởi chiếc ghế nhưng Minh Thù vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt âm trầm của Khương Tầm như muốn bắt cô lại nhốt vào một nơi riêng biệt.
Hắn đúng là bị tâm thần rồi!
Muốn chia cách trẫm với đồ ăn sao!
Nằm mơ!
Máy bay cất cánh, tai cô có chút ong ong, đây là phản ứng bình thường. Nhưng có lẽ do thể chất của Khương Niệm mỗi lần lên máy bay, Minh Thù đều có cảm giác tai muốn điếc luôn. Cô có chút khó chịu vùi mình trong ghế, lơ đãng nhìn mây trắng bên ngoài.
Người bên cạnh đột nhiên đứng dậy. Minh Thù nghiêng đầu qua, chỉ thấy Khương Tầm và người kia đổi ghế. Hắn khom lưng đeo một cái chụp tai màu trắng lên tai cô, mím môi ngồi xuống thắt dây an toàn, ánh mắt nhìn về phía trước.
Từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Minh Thù vuốt vuốt cái chụp tai lông mềm đẩy ra một bên, nghiêng người quay sang Khương Tầm:
“Anh nói cho em biết, anh thích em ở điểm nào?”
Trẫm sẽ sửa!
“Không biết.”
Khương Tầm ngồi thẳng, ngữ khí hơi lạnh:
“Thích đơn giản chỉ là thích.”
Minh Thù mang lại chụp tai, một lát sau lại gỡ ra:
“Anh đã xem phim Viên Đường Cuối Cùng chưa?”
Khương Tầm liếc mắt giống như muốn nhìn Minh Thù, nhưng hắn ngay lập tức lại nhìn thẳng:
“Chưa xem.”
“Trong phim đó có một nhân vật giống như anh vậy, cứ nhất quyết phải có được người không thích mình. Anh biết cuối cùng anh ta có kết cục thế nào không?”
“…”
“Cuối cùng hắn bức chết người hắn thích, quãng đời còn lại không gặp được nữa.”
Ánh mắt Khương Tầm lóe lên một chút, kiên định nhìn xuống:
“Anh sẽ không như thế.”
Minh Thù: “…”
Có điên mới tin anh!
Minh Thù kéo mũ ở phía sau che cả đầu lại, nói chuyện với loại biến thái cố chấp này thì nói cỡ nào cũng không thông được.
Minh Thù vừa định chợp mắt, máy bay đột nhiên lắc lư dữ dội, trong nháy mắt cơn buồn ngủ của cô tiêu tan. Trên máy bay có vài tiếng kêu, tiếp viên thông báo trên loa, do máy bay gặp phải khí lưu nên có chút xóc.
Máy bay gặp phải khí lưu xóc nảy là chuyện rất bình thường nhưng hiện tại có chút bất thường.
“Anh sẽ không điên đến mức muốn khiến mọi người trên máy bay chôn cùng chúng ta chứ?”
Minh Thù kéo mũ xuống nhìn Khương Tầm ở bên cạnh.
Khương Tầm cau mày: “Đừng nói bậy, anh sẽ không tổn thương em.”
“Nhưng sao máy bay lại rơi xuống!”
“Á!”
Hành khách ở phía sau sợ hãi thét lên, tốc độ rơi xuống của máy bay cực nhanh giống như đột nhiên bị ai đó ném lên không trung.
Máy bay rơi càng nhanh, tiếng hét bên trong càng trở nên dữ dội.
Minh Thù nắm chặt tay vịn, nét mặt không mấy thay đổi.
Trẫm còn chưa ăn hết thế giới này mà đã phải chết thế này rồi sao.
Đột nhiên Khương Tầm nghiêng người ôm lấy Minh Thù nói:
“Niệm Niệm, anh thích em.”
Đây là âm thanh cuối cùng Minh Thù nghe được, đến khi tỉnh lại thì cô đã đứng trong một căn phòng đầy mây trắng.
Đây là nơi mà lúc trước hệ thống kéo cô vào.
Cô đã quay về rồi sao?
Chẳng phải cô sẽ được dùng thân thể kia đến lúc chết sao?
[Trong quỹ đạo bình thường, tuổi của Khương Niệm chỉ đến ngày đó.]Minh Thù: “…”
Tên lừa gạt.
Một màn hình mây trắng bay đến trước mặt Minh Thù hiện vài dòng chữ.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 3000
Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành.
Một mẩu tư liệu ngắn rất đơn giản, so với lúc cho cô xem giới thiệu về hệ thống thì cái này đúng là còn ngắn gọn hơn cả ngắn gọn.
Minh Thù đưa tay quơ quơ trên màn hình, màn hình mây trắng giống như mây mù tản ra, một lát sau lại xuất hiện một lần nữa bên cạnh cô.
Đồ công nghệ cao cơ đấy!
“Khương Tầm chết rồi sao?” Minh Thù đột nhiên hỏi.
[Chưa chết]Hài Hòa Hiệu trả lời.
[Nhưng mà hai chân hắn bị gãy, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.]“Ồ!”
Minh Thù không hề tỏ ra là đang quan tâm đến tình trạng của Khương Tầm hỏi:
“Không gian tiếp theo được ăn cái gì thế?”
[…]