Trì Tiểu Trì nói: “Đương nhiên, tôi không thành vấn đề.”
Cậu còn nói: “Về phần Trình nguyên, tôi không thể bảo đảm sự sống chết của cậu ấy. Nhưng tôi nghĩ, ông trời đã đưa tôi đến, chắc cũng hy vọng cậu ấy có thể sống một cuộc sống không tệ.”
061 nghe vậy, trong chớp mắt đã nghĩ đến rất nhiều chi tiết nhỏ.
Trì Tiểu Trì không hút thuốc không ăn cay, nói là sợ phá hủy cổ họng của Trình Nguyên.
Ngoại trừ những lúc cần thiết phải đóng vai Trình Nguyên thì trong âm thầm Trì Tiểu Trì chưa bao giờ tự xem mình là Trình Nguyên.
Khi Trì Tiểu Trì xử lý Dương Bạch Hoa, cậu kéo Trình Nguyên dứt ra một cách sạch sẽ.
Ngay cả khi livestream hay cùng Tô Tú Luân dùng bữa, cậu cũng xem như kiềm chế, biểu hiện an tĩnh kiệm lời, giống với tính cách của Trình Nguyên như đúc.
061 càng nghĩ càng hoảng sợ.
Có lẽ từ khi mới bắt đầu, suy nghĩ của Trì Tiểu Trì đã không bị xu hướng tâm lý hạn chế. Cậu từng bước một thúc đẩy thế cuộc đi theo chiều hướng cậu mong muốn, chỉ vì muốn nghiệm chứng một suy đoán mà thôi.
——Trình Nguyên có lẽ còn sống ở nơi nào đó trong thân thể này, có lẽ còn có một cơ hội để làm lại từ đầu.
Trì Tiểu Trì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, còn 061 thì nhìn cậu.
Trước đây 061 cho rằng Trì Tiểu Trì vừa lý trí nhưng lại có chút tính trẻ con, có lúc còn hơi lưu manh, nhưng bây giờ một thân một mình thưởng thức cảnh đêm, hình ảnh Trì Tiểu Trì dịu dàng như vậy khiến cho một góc trong tim anh như nhũn ra.
Sau đó một quảng thời gian, trị giá hối hận của Dương Bạch Hoa bảo trì ở chín mươi điểm trở lên, trong ổn định lại có xu thế thăng tiến.
Ngày phán quyết của Dương Tiểu Yến cũng là ngày trị số kia đạt tới 100.
Vân Đô đã tập trung tuyên truyền quá nhiều cho kỷ niệm ra mắt công chúng năm năm của Đường Hoan, hiện tại lại trở thành trò cười trong giới, chung quy phải có người bồi thường cho những tốn thất này.
Dù sao bị tổn thương là hoa đán đương nhiệm, là con vàng con bạc của Vân Đô,
Dựa theo hợp đồng, vi phạm điều khoản trong hợp đồng nhất định phải bồi thường toàn bộ tổn thất, giá trị thương mại của Đường Hoan, danh dự bị tổn hại của công ty, cùng với việc đạo nhạc, tổng cộng Dương Tiểu Yến phải bồi thường tổn thất cho Đường Hoan là 9.215.000 tệ.
Kết quả cuối cùng của thẩm phán vừa đưa ra, lúc này Dương Tiểu Yến liền bật khóc, ngã ngồi ngay chỗ ngồi của bị cáo, sử dụng chiêu cuối cùng, bảo rằng cô ta không đền nổi, phải tự sát, không sống được, bị cha của cô ta giáng xuống một bạt tai.
Trên tòa án loạn cào cào, chỉ có duy nhất hơi hiểu chuyện là Dương Bạch Hoa, anh ta mang theo một khuôn mặt tiều tụy, bày tỏ bọn họ muốn chống án.
Căn cứ suy đoán của Trì Tiểu Trì, điều mà Vân Đô muốn chính là phán quyết của tòa án, cứu vãn danh dự của công ty và Đường Hoan, còn về phía Dương Tiểu Yến nếu thực sự không thể bồi thường nổi thì có thể giảm bớt một chút.
Mà trên thực tế, mặc kệ phán quyết lần thứ hai có kết quả như thế nào thì số tiền phải bồi thường kia sẽ khiến Dương Bạch Hoa phải cống hiến cả đời cho gia đình mà anh ta yêu thương nhất, khăng khít không thể tách rời
Đêm đó, sau khi kết thúc một buổi livestream, Trì Tiểu Trì tiếp nhận truyền tống mà rời đi.
Trước khi đi, cậu nằm trên giường, nói với Trình Nguyên không biết có thể tỉnh lại hay không.
“Nếu như sau khi tôi rời đi, cậu có thể sống lại thì đó là kết cục tốt nhất. Những gì có thể làm được thì tôi đã lót sẵn đường cho cậu.”
“Livestream là cách mà cậu có thể tiếp thu, cậu phải từ từ quen với việc tiếp xúc với người khác, diễn tấu ca hát trước mặt mọi người, nói không chừng sau này cậu có thể bắt đầu tham gia liveshow.”
“Sau này chắc là tôi không xem được những buổi biểu diễn của cậu rồi. Nếu như cậu có thể sống lại, mỗi lần có biểu diễn thì lưu lại một vé ở hàng đầu cho tôi, xem như là cảm ơn tôi đi.”
Nói xong, cậu bị 061 hút ra khỏi thế giới này.
Khi giác quan và ý thức dần dần mơ hồ, Trì Tiểu Trì có chút tiếc nuối.
Cho tới hôm nay cậu vẫn không thể tìm thấy “Lâu Ảnh” mà mình đã nhìn thoáng qua trong đại sảnh Tinh Vân.
Nhưng mà mặc kệ là ảo giác hay là chân thực, chỉ cần đó là Lâu Ảnh thì nhất định sẽ sống thật tốt ở trong thế giới này.
Sau khi cậu rời đi khoảng nửa tiếng, dì Trần bưng hoa quả lên lầu, gõ cửa không ai đáp lại, vừa đẩy cửa ra thì mới phát hiện Trình Nguyên đang ôm chăn run bần bật, toàn thân nóng đến phát sốt.
Dì sợ đến mức hét lên gọi Trình Tiệm: “Mau lại xem, tại sao tiểu Nguyên lại sốt cao đến mức này?”
Trong lúc mơ màng, Trình Nguyên mở mắt ra, nhìn thấy dì Trần và Trình Tiệm đang canh giữ bên cạnh giường.
Giọng nói của cậu khàn khàn như một bệnh nhân: “Dì Trần.”
Dì Trần lấy khăn bọc nước đá chườm lên trán của Trình Nguyên: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, chớ có nói chuyện, xem cổ họng của con kìa, khàn đến mức này rồi.”
Trình Nguyên khóc: “…Dì Trần, con muốn ăn canh chua cá.”
Dì Trần thấy cậu ấy khóc đến mức đau lòng, cầm khăn sạch lau đi nước mắt giúp Trình Nguyên: “Cá dễ gây dị ứng, không tiện ăn bây giờ. Chờ tiểu Nguyên khỏi bệnh, dì Trần làm một nồi lớn cho mình con ăn thôi.”
Trình Tiệm ở một bên xen vào: “Bao lớn tuổi rồi còn khóc, không thấy mất mặt à.”
Trình Nguyên nghiêng đầu sang, cất tiếng kêu thật nhẹ: “…Anh hai.”
Trình Tiệm có chút không được tự nhiên: “Ừm.”
Trình Nguyên kéo lấy tay anh, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh ẩm ướt: “Anh hai, em biết sai rồi. Em không nên vì Dương Bạch Hoa mà cãi nhau với anh, em…”
Trình Tiệm tiếp nhận khăn mặt trong tay dì Trần, giúp cậu lau lòng bàn tay.
“…Được rồi.” Trình Tiệm nói, “Mọi chuyện đã qua, chỉ cần về nhà là tốt rồi.”
Cùng lúc đó, Chủ thần ở Trong Khoảnh Khắc, trên bảng dữ liệu đang hiện lên thông báo nhắc nhở Trì Tiểu Trì đã kết thúc nhiệm vụ.
Số hiệu ký chủ: 1198
Họ tên ký chủ: Trì Tiểu Trì
Đánh giá độ khó thế giới: Cấp C (Cấp tân nhân)
Mức độ hoàn thành thế giới nhiệm vụ: 100
Đánh giá trạng thái ký chủ: Tất cả cơ năng đều ổn định, có thể truyền tống bất cứ lúc nào.
Tổng trị giá nhiễu loạn đạt được: 489 (Thấp hơn trị giá bình quân 3250)
Chủ thần rất không thích con số thấp đến đáng sợ này.
Nhưng đợi cả buổi, ông ta phát hiện đã thiếu mất một trị số.
Ông ta trầm giọng đặt câu hỏi: “Trị giá nhiễu loạn của người ký khế ước 2396 đâu?”
Trí tuệ nhân tạo của riêng ông ta trả lời: “Người ký khế ước 2396 sản sinh trị giá nhiễu loạn bằng 0.”
“…Cái gì?”
Chủ thần giận dữ mà cười: “Còn có tin tức tệ hơn nữa sao?”
Trí tuệ nhân tạo tiếp tục nói: “Ký chủ thoát khỏi cơ thể của người ký khế ước trong trạng thái còn sống, dựa theo quy định, khế ước giữa người ký khế ước và chúng ta tự động giải trừ.”
Nói cách khác, trị giá năng lượng kếch xù để cho ký chủ rút lui khỏi thế giới tuyến đã uổng phí hoàn toàn.
Tin tức này rốt cục khiến Chủ thần giận tím mặt: “…Chuyện gì đã xảy ra?!”
Đối với Chủ thần mà nói thì người ký khế ước cũng giống như ký chủ, đều không thể thiếu năng lượng khởi nguồn.
Bọn họ được hệ thống phát hiện, thừa dịp gần sắp chết mà dẫn độ đến không gian Chủ thần, khi ký kết khế ước, bọn họ thường mang trong lòng thù hận cực lớn.
Mà trong khế ước của Chủ thần, điều kiện mở ra cực kỳ mê người.
“Chọn lựa người phụ trách, phục vụ cho ngài, giúp ngài sống lại một đời.”
Mà nguyên nhân chính vì như vậy, lưu ở trong thân thể này, trơ mắt nhìn ký chủ đi lại con đường không khác gì mình từng đi, thậm chí còn mở ra hai chân, bị người mà mình hận nhất…
Loại thù hận không được giải thoát này thậm chí sẽ làm cho trị giá nhiễu loạn của bọn họ vượt qua mấy lần thậm chí mấy chục lần của ký chủ, hoàn toàn có thể trung hòa năng lượng nhiễu loạn tiêu hao khi hệ thống điều chỉnh thế giới tuyến.
Mà hiện tại, Chủ thần hao phí mấy chục ngàn trị giá nhiễu loạn, nhưng chỉ có thể kiếm được 489 điểm nhiễu loạn ít ỏi từ thế giới này.
Mua bán lần này quá lỗ vốn, nếu như Chủ thần chỉ mặc quần lót thì hiện tại chắc phải lột quần đem bán.
Trí tuệ nhân tạo cảm nhận được gợn sóng năng lượng khổng lồ của Chủ thần: “…Ngài đang giận sao?”
Chủ thần không nói.
Trí tuệ nhân tạo tiếp tục đặt câu hỏi: “Nếu như ngài giận không nhịn nổi thì có thể điều chỉnh thế giới tuyến của Trình Nguyên. Mà tôi cần phải nhắc nhở ngài, nếu như điều chỉnh một lần nữa thì cần phải chỉnh thời gian về trước khi Trì Tiểu Trì đến, nhưng như vậy ngài sẽ tổn thất gấp đôi trị giá nhiễu loạn; hơn nữa ngài chỉ có thể cấu trúc lại dữ liệu của hệ thống nhưng không có cách nào xóa đi ký ức của nguyên chủ hoặc ký chủ — Chuyện này có nghĩa, nếu như mù quáng quay ngược thời gian, thì sẽ có khoảng bảy mươi đến tám mươi phần trăm nguyên chủ sẽ lựa chọn giải trừ khế ước.”
Chủ thần: “Câm miệng.”
Ông ta thật sự phẫn nộ, giọng nói nặng nề phát ra rất giống tiếng động vật gầm gừ trước khi tấn công.
Trị giá nhiễu loạn tồn kho của Chủ thần rất lớn, nhưng ông ta không thể chấp nhận mất đi dù chỉ một chút, càng không thể cho phép quyền uy của mình bị người ta khiêu chiến.
—-1198, Trì Tiểu Trì, chính là người đầu tiên dám khiêu chiến quy tắc của mình.
Lúc này, trí tuệ nhân tạo nói: “061 gửi đến tin tức, bảo rằng đã chuẩn bị xong truyền tống.”
Đang tức giận, Chủ thần dần dần thở lại bình thường.
Ông không dự định tiếp tục tiêu hao năng lượng dư thừa ở chỗ Trình Nguyên, ông là một bộ não khôn khéo, sẽ không cho phép chuyện tổn thất tiếp tục phát sinh.
…Nhưng chẳng phải Trì Tiểu Trì vẫn còn ở trong tay của ông ta sao.
Chủ thần phát ra tiếng cười nhẹ đắc ý.
Chỉ trong chốc lát, ông ta hoàn thành truyền tống cho Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì bị đau đớn thức tỉnh.
Sau khi nhắm mắt cẩn thận cảm thụ, Trì Tiểu Trì tính ra thân thể này hiện tại ít nhất bị gãy hai cái xương sườn.
Cậu không ở bệnh viện mà nằm trên giường trong một căn phòng ngủ.
Dựa theo cảm xúc trên giường đệm dưới thân thì có thể đoán được cái giá của chiếc giường này hẳn là không hề ít.
Nhưng bốn phía cực tối tăm, tối đến mức không thấy bất kỳ ánh sáng nào, rèm cửa sổ đều kéo kín, yên tĩnh như nằm dưới mộ, chỉ có tiếng truyền dịch phát ra một chút động tĩnh.
Trì Tiểu Trì nói một cách khó nhọc: “…Thầy Lục, tình thầy trò của chúng ta chấm dứt tại đây.”
061 cũng không biết đây là tình huống gì, trước tiên giúp Trì Tiểu Trì mất đi cảm giác đau đớn, lại mở ra bảng tin, chuẩn bị tiếp thu nội dung kịch bản ở thế giới này.
Sau đó, anh thấy được một thứ khiến anh không thể tin vào mắt.
Đánh giá độ khó thế giới…..cấp A?
……….
P/S: Ê, chơi không lại rồi chơi xấu nha Chủ thần, chơi vậy ai chơi.