“Hả?”
Tần Uyển Uyển ngẩn người, Bách Tuế Ưu nhìn bầu trời, để lộ ra mấy phần phiền muộn: “Thì ra, có người quan tâm, là cái cảm giác này.”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn hắn, Bách Tuế Ưu phát hiện tầm mắt của Tần Uyển Uyển, ánh mắt rơi vào trên người nàng, mang mũ cao. trên khuôn mặt thư sinh có mấy phần ngại ngùng: “Cảm ơn Tần đạo hữu không để ý sống chết cứu giúp. Trước đây lòng người ở Quỷ thành đều lạnh nhạt, đối với tình huống như thế này mọi người cũng sẽ không ra tay, không nghĩ đến, Tần đạo hữu vậy mà lại quay lại… “
Tần Uyển Uyển nghe nói như thế, càng ngày càng thấy không đúng, nàng nhìn Giản Hành Chi đang nháy mắt với mình, trong nháy mắt phản ứng lại.
Vậy chắc là nhiệm vụ của Giản Hành Chi.
Nàng đột nhiên sinh ra tò mò với những thứ nhiệm vụ lộn xộn của Giản Hành Chi, nhưng lại nghĩ đến Bách Tuế Ưu cũng đang ở đây, nàng không tiện nhiều lời, nghỉ ngơi một lát liền đứng dậy: “Đi tìm Nam Phong và Tô đạo hữu đi.”
Nam Phong và nàng có cảm ứng, Tần Uyển Uyển rất mau đã dẫn mấy người Giản Hành Chi và Nam Phong gặp nhau, thật xa đã nhìn thấy Tô Chẩm Tuyết được Nam Phong chăm sóc, Tần Uyển Uyển hơi xúc động: “Người đẹp là tốt rồi.”
Giản Hành Chi nghe vậy ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Chẩm Tuyết đang ngồi dưới đất được Nam Phong quạt mát, hắn không có nhiều lời.
Tần Uyển Uyển không khỏi có chút ngạc nhiên: “Ngươi không cảm thấy nàng ấy đẹp sao?”
“Xương trắng của chúng sinh, liên quan gì.” GHD lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái: “Muốn mấy cái này còn không bằng tu luyện thật tốt.”
“Ngươi không được nói dối đâu.” Tần Uyển Uyển đến gần, nhỏ giọng trò chuyện với hắn: “Thật sự không thấy đẹp à?”
Đối với thẩm mỹ của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển có mấy phần sùng bái, Tô Chẩm Tuyết mà còn chỉ coi như vậy, vậy thì những người đẹp hắn đã gặp phải đẹp tới mức nào?
Nhưng suy nghĩ một chút, người Tiên giới vốn đẻ ra đã đẹp, mắt nhìn người của Giản Hành Chi cao cũng không có gì kì quái.
Tỷ như nói nguyên thân của nàng, bản thân sinh ra đã là tiên thai, được hưởng phúc của mẫu thân nàng ấy, xác thực đẹp đến người khiêm tốn như nàng cũng muốn tán thưởng.
Ba người đi đến bên cạnh Tô Chẩm Tuyết, Nam Phong nhìn thấy Tần Uyển Uyển, nhanh chóng đứng dây: “Chủ nhân.”
Tần Uyển Uyển gật đầu với Nam Phong, sau đó quay đầu thương lượng với mọi người: “BNu không chúng ta đi dọc theo con đường này hái một chút linh thảo, tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi một chút rồi thương nghị tiếp.”
“Ta không có dị nghị.” Tô Chẩm Tuyết lắc đầu, sắc mặt còn có chút trắng, không biết có phải là đã bị những Tiên Nhân Chưởng kia dọa sợ rồi hay không.
Bách Tuế Ưu cười: “Ta nghe Tần đạo hữu.”
Tần Uyển Uyển lên tiếng trả lời, quay đầu nhìn Giản Hành Chi và Nam Phong, sau đó dời ánh mắt đi.
Ý kiến của hai người này không quan trọng.
Sau khi xác nhận xong, mấy người cùng đi về một nơi an toàn khác, một bên đi một bên hái ít linh thảo, bắt một ít linh thú.
Đợi tới ban đêm, đoàn người cuối cùng cũng tìm được một hang động, Nam Phong đi tìm củi lửa, tìm chút đồ ăn từ trong túi càn khôn, sau khi làm xong, phân phát cho mọi người.
Giản Hành Chi cầm đồ ăn đi ra khỏi sơn động, Tần Uyển Uyển liếc mắt nhìn nơi Giản Hành Chi đi, đứng lên đi ra ngoài.
Đến cửa, Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi đưa lưng về phía nàng ngồi ở cửa, nàng nhấc chân đạp một cái, Giản Hành Chi hơi nghiêng đầu tránh động tác của nàng, giơ hồ lô rượu trong tay lên chặn động tác của nàng: “Làm gì, đánh nhau à?”
Tần Uyển Uyển đương nhiên sẽ không đánh nhau với hắn, nàng khí thế hùng hổ ngồi xuống bên cạnh, đè thấp âm thanh cắn răng mở miệng: “Ngày hôm nay đã ngươi đã vứt bỏ ta tới lần thứ hai rồi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?!”
“Ngươi hỏi tinh linh nhỏ đi.”
Giản Hành Chi ném hạt lạc vào trong miệng: “Cũng không phải là ta muốn tham gia trò vui.”
“Không phải nói bàn bạc trước sao?”
Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Tại sao ngươi lại không giữ lời hứa?”
“Đó là tình huống khẩn cấp, ta có thể làm gì được?” Giản Hành Chi giơ tay lên, mở năm ngón tay ra, để sát vào Tần Uyển Uyển: “Năm mươi điểm đó.”
Tần Uyển Uyển nhìn bộ dáng tham tài này của Giản Hành Chi, nàng tự nói với mình, người chết vì tiền chim chết vì ăn, nàng phải hiểu được nhân tính. Nàng chậm chạp ngồi ở bên cạnh Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nhìn nàng thực sự tức giận, bèn an ủi nàng: “Ngươi cũng đừng tức giận, lần sau ta để ngươi cứu người thì ngươi cứ cứu người, ta muốn ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó, đảm bảo sẽ không vứt bỏ ngươi?”
“Lỡ như ta không muốn làm thì sao?”
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn hắn. Giản Hành Chi nhún vai: “Vậy ta phải làm nhiệm vụ thôi.”
“Long Ngạo Thiên.” Tần Uyển Uyển cắn răng: “Tại sao ngươi lại ngang ngược như vậy?”
“Có bản lĩnh thì ngươi cũng ngang ngược đi?” Giản Hành Chi uống một hớp rượu, nhìn thấy Tần Uyển Uyển bị hắn chẹn họng, cười lên.
“Thấy không.” Giản Hành Chi sát tới trước mặt nàng: “Đây chính là chỗ tốt của việc tu luyện, người phải trở thành cường giả thì mới có thể ;ập ra quy tắc, ngươi yếu thì bị ta bắt nạt là đáng đời, hiểu không?”
“Mới không phải như vậy.” Tần Uyển Uyển trừng hắn, động tác uống rượu của Giản Hành Chi hơi ngừng, Tần Uyển Uyển chăm chú nói: “Cường giả chân chính lập ra quy tắc là vì bảo vệ người yêu. Chỉ có người làm bộ là cường giả mới có thể lấy việc bắt nạt kẻ yếu làm thú vui.”
Giản Hành Chi không nói gì, hắn cầm lấy hồ lô rượu, một lát sau, hắn nói thầm: “Tự an ủi mình.”
Tần Uyển Uyển không muốn thảo luận những chuyện có hay không này với hắn, quay đầu nói chuyện đứng đắn: “Mục đích ngày hôm nay của ngươi là gì?”
“Không có mục đích gì.” Âm thanh lười biếng của Giản Hành Chi vang lên: “Đưa mỹ nhân cho ngươi.”
“Mỹ nhân?”
Tần Uyển Uyển cau mày, Giản Hành Chi nghiêm túc gật đầu, cười cười đánh giá nàng: “Ở Thiên Kiếm Tông ngày nào cũng đi nhìn, ta đưa cho ngươi, chẳng là ngươi không vui vẻ sao?”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng suy tư về hàm nghĩa mà Giản Hành Chi nói.
Hắn đưa cho nàng?
Nếu như đây là nhiệm vụ của hắn, nói cách khác thì Giản Hành Chi không chỉ tìm cơ duyên cho nàng, còn phụ trách tìm nam nhân cho nàng?
Xác thực bình thường xung quanh nữ chính sẽ có đủ loại mỹ nam với các phong cách khác nhau, quyển này của nàng… cũng không ngoại lệ?
“Đừng suy nghĩ nhiều.”
Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển nhíu mày, hắn vỗ vỗ vai Tần Uyển Uyển: “Tu luyện cho tốt vào, sau đó nghe lời ta, ta bảo đảm mỹ nam sẽ vờn quanh ngươi, hoa đào mọc từng chùm, còn thuận lợi mà phi thăng. Chỉ cần ngươi nghe lời thì nhân duyên và tiền đồ của ngươi.” Ngón tay cái của Giản Hành Chi chỉ vào mình: “Ta bao.”