Mười năm trước Dương Đức Cao cỡ 50 tuổi, thân thể cường tráng, đối phó với một nữ sinh trung học yếu đuối căn bản không tốn chút công sức nào.
Tiêu Lam lạnh giọng: “Thi thể đâu?”
Dương Đức Cao: “Tôi cũng không biết, lúc ấy đằng sau khách sạn đang sửa chữa lại, tôi liền đem thi thể cắt nhỏ ra.. trộn vào xi măng, sau đó tôi không còn biết gì nữa..”
Cố Thịnh An nhịn không được hừ một tiếng khinh miệt, Tiêu Lam nhìn anh ta nhắc nhở bảo trì hình tượng nhân vật.
Tiêu Lam: “Còn một vấn đề, pháp khí mà Trương Khiết nói đến là cái gì?”
Dương Đức Cao đấu tranh một chút, nhưng cảm thấy nếu không nói thì thi thể sẽ lạnh ngay lập tức, cuối cùng cũng chịu thành thật nói: “Cái này tôi không rõ lắm, chỉ biết là thứ được một cao nhân đưa cho, là bảo bối của cô ta, khi nãy có cho tôi che mắt đụng thử một chút, cảm giác giống như kim loại.”
Tiêu Lam nhớ lại nhân vật phản diện trên phim, bắt chước vẻ mặt của bọn họ: “Cám ơn Dương lão sư, hôm nay tôi rất vừa lòng với sự hợp tác của ngài.”
Sau đó đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, dưới góc độ của Dương Đức Cao nhìn qua chỉ thấy được hình dáng ngược sáng của cậu, ngữ khí cậu tràn đầy hứng thú: “Chuyện hôm nay là bí mật của ba người chúng ta, tôi sẽ đem nó giấu – thật – kĩ – càng, hy vọng Dương lão sư cũng có thể giữ gìn bí mật này thật tốt.”
“Dương lão sư chắc cũng không muốn để học trò mình biết được đúng không?”
Cả người Dương Đức Cao run lên, người này đang uy hiếp ông ta!
Kẻ ác ma kia còn hỏi lại: “Chẳng lẽ Dương lão sư không hài lòng?”
Dương Đức Cao như vừa tình lại từ trong mơ: “Không có! Không có! Tôi cái gì cũng sẽ không nói, đem nay tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí chút thôi!”
*
Triệu Phàn ở trong phòng trốn tránh cả ngày, anh ta quyết định sẽ không bao giờ.. đi ra ngoài nữa, tìm manh mối nguy hiểm như vậy, chờ hai người kia đem nhiệm vụ qua cửa là được rồi.
Anh ta nằm trên giường mơ mơ màng màng, giống như đang ngâm mình trong nước, cảm giác thật thoải mái, cả người như được thư giãn.
Từ từ đã? Nước?
Triệu Phàn lập tức mở mắt, phát hiện mình thực sự đang ngâm mình trong một cái hồ cực lớn, xung quanh còn có rất nhiều người không thấy rõ mặt, hơi nước từ suối nước nóng bốc lên, đem cảnh vật xung quanh trở nên huyền ảo mông lung.
Bạn bè bên cạnh thấy anh mở to mắt liền cười, nói: “Triệu Phàn, đến suối nước nóng tắm mà còn ngủ gật được hả.”
“Đúng vậy, gần đây làm việc mệt mỏi quá sao?”
Triệu Phàn có chút mơ màng, đúng vậy, anh ta hiện đang đi đến suối nước nóng chung với bạn mà, nhưng vì sao lại đến đây..
Còn bạn bè này là ai?
“Ây cha, bạn gái cậu đến kìa, còn không mau đi đi.” Một người bạn chỉ vào sau lưng anh ta.
Anh quay đầu lại, một người con gái da trắng tóc đen dài với thân hình thon thả đang đi về phía anh, khuôn mặt như ẩn như hiện trong màn sương dày. Bạn bè xung quanh ồn ào cười đùa, hâm mộ tình cảm của bọn họ, nói anh thật tốt số.
Dưới không khí náo nhiệt của lũ bạn, bạn gái anh dường như có chút bất đắc dĩ, đành phải phối hợp với bạn bè, mở rộng cánh tay bày ra tư thế chuẩn bị ôm lấy anh.
Triệu Phàn nhịn không được cũng bước đến, ôm lấy bạn gái của mình.
Anh vươn tay vuốt ve mái tóc dài óng ả như tơ của người bạn gái, lúc đầu khi ngón tay vừa lướt qua thì như chạm phải một dòng suối, nhưng khi tay anh đụng trúng cổ thì đột nhiên cứng đờ lại.
Cái cổ mảnh khảnh kia mềm nhũn, ngón tay anh tiếp tục chạm vào sâu hơn thì phát hiện ra — bên trong không có xương!
“…”
Triệu Phàn hoảng hốt đẩy nữ nhân kia ra.
Anh muốn gọi mấy người bạn của mình tới giúp đỡ, quay đầu lại phát hiện bốn bề đều trống rỗng, nơi này còn cái gì gọi là bạn bè? Chỉ có mình anh ta lẻ loi đứng một mình bên cạnh cái hồ.
Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, báo hiệu có cuộc gọi đến.
Triệu Phàn nhìn nó, không dám động đậy dù chỉ một chút, nhưng điện thoại lại tự mình bắt máy.
“Xin hỏi, ngươi có phải là Triệu Phàn không?” giọng nói máy móc của một nữ nhân vang lên, không phải phát ra từ điện thoại, mà là từ phía sau anh ta.
Triệu Phàn đột nhiên quay đầu lại, đối diện trực tiếp với gương mặt xám xịt lạnh lùng.
Đây là trí nhớ cuối cùng của anh ta.
*
Tiêu Lam cùng Cố Thịnh An quay lại lầu ba.
Tiêu Lam vốn đang suy nghĩ xem phải giải thích vụ thi thể cho ông chủ làm sao, lại phát hiện thi thể đã biến mất, không biết là do Boss giở trò quỷ, hay là do trò chơi đã sắp xếp từ trước.
Bọn họ chuẩn bị bước vào phòng thì cửa phòng Lưu Y Y mở ra.
Phía sau cánh cửa là Lưu Y Y đang an tĩnh đứng đó, trong phòng không bật đèn khiến không khí vô cùng âm u. Mà cả người Lưu Y Y chìm trong bóng đêm như một hồn ma, vẻ mặt cùng bóng dáng đều là một vẻ mảnh mơ hồ.
“Mấy người đang làm gì?” giọng Lưu Y Y vang lên, vẫn là thanh âm như lúc đầu, bình tĩnh lạnh nhạt như một ao nước đọng.
Cố Thịnh An sợ đến mức đầu óc quay cuồng: “Tôi, tôi, tôi.. bọn tôi..”
Trong đầu anh ta hiện tại đang suy nghĩ đủ thứ linh tinh “Ôi mẹ ơi, cùng nữ quỷ đầy hiềm nghi đối mặt phải làm sao bây giờ?”, “Không cần lại đây đâu mà.”, sống chết không biết nên trả lời như thế nào.
Tiêu Lam nhanh trí nói: “Bọn tôi chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.”
Lưu Y Y: “Mấy người?”
Tiêu Lam mặt không biến sắc gật gật đầu: “Đây là phương pháp để tăng tình hữu nghị giữa các nam nhân.”
Cố Thịnh An cũng tiếp lời: “Đúng đúng đúng, cùng nhau vác súng, cùng nhau vượt qua hồ, bọn tôi chính là anh em tốt. [1]”
Lưu Y Y: “…”
Sao nghe kiểu gì cũng hơi gay gay vậy ta.
Bóng ma Lưu Y Y đi ra, một đường đi thẳng không hề đoái hoài gì tới hai người nữa. Cùng với bước chân của cô ta là một trận gió lạnh lẽo từ trong phòng tràn ra, thổi trúng hai người đang đứng ngay cửa khiến bọn họ không nhịn được mà sợ run cả người.
Nhìn thấy bóng dáng Lưu Y Y từ từ khuất xa, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Tiêu Lam: tình hữu nghị nam nhi giữa chúng ta cứ như vậy được thành lập rồi.
Cố Thịnh An: Đúng vậy!
Lạc vươn móng vuốt ra.
Cố Thịnh An: Không có không có, tôi không xứng đáng có được tình hữu nghị.
Gỡ rối:
[1] cùng nhau vác súng, cùng nhau vượt qua hồ (一起扛过枪, 一起同过缸) : thật ra bản gốc của hai câu này mà tui tìm được là 一起扛过枪, 一起同过窗, tạm dịch là “Chúng tôi cùng nhau vác súng, cùng nhau đi qua cửa sổ”:Nghĩa đầu tiên là: Đồng đội có thể tin tưởng nhau nếu họ có thể quay lưng lại với nhau
Nghĩa thứ hai: Hai người này đang cùng nhau đau khổ. Người đầu tiên phải đối mặt với chiến tranh hoặc khó khăn – cơ thể đau khổ, trong khi người sau phải đối mặt với việc thi vào đại học hoặc học tập – tinh thần đau khổ. Người đầu tiên là một người đã chết, và người sau là một người tài năng.
Vì đây là câu tui tìm được trên Baidu nên cũng không chắc có đúng ý tác giả hay không, nên nếu có phát hiện sai sót gì thì mong mọi người sẽ bỏ qua, nếu được thì có gì báo lại với tui nha.
À cái này thì trò chuyện bên lề thôi, hai câu mà tác giả ghi á, theo tui tự yy ra trong đầu thì nó kiểu như “Tụi tui đang đấu” súng “ngoài suối nước nóng đó”, nên chắc vì vậy mà Lưu Y Y mới bảo là có cảm giác hơi, ừm.. mọi người biết đó: >