Hắn chần chừ.
Hà Tử Minh nhìn quen lòng người, một chút chần chừ này của Triệu Thụy, làm hắn càng cảm thấy tự tin.
“Sao đây? Đừng nói đại nhân thật sự không có chứng cứ đó nha?” Hà Tử Minh cuồng vọng, “Những người ngươi nói ta chắc chắn không quen, mặc kệ bọn họ ai đã chết, đều không có nửa phần quan hệ với ta, cho dù là trấn phủ sứ Nghi Loan Vệ, cũng không thể vô duyên vô cớ bắt người.”
Triệu Thụy giờ phút này mặc cũng không phải quan phục Nghi Loan Vệ, nhưng khí chất hắn quá đặc thù, mấy thuộc hạ đó của hắn vừa nhìn đã biết là Nghi Loan Vệ, bởi vậy Hà Tử Minh trực tiếp mở miệng khiêu khích.
Hắn vừa thốt ra lời này, Tô Thần mới gấp rút trở về liền thở dài một hơi.
Người này thật sự chán sống.
Quả nhiên, Triệu Thụy đột nhiên lạnh lùng cười cười: “Hà lão bản, ngươi không cho rằng bản quan thật sự sẽ ấn theo quy củ làm việc với người chứ?”
Hắn dừng một chút, nhẹ nhàng phủi phủi ống tay áo không hề tồn tại miếng bụi nào một chút.
“Nghi Loan Vệ trấn phủ sứ?” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, “Ngươi cảm thấy, bản quan còn không bằng Nghi Loan Vệ trấn phủ sứ?”
Tạ Cát Tường âm thầm gục đầu xuống, nỗ lực kiềm chế mình không cười ra tiếng, Thụy ca ca lại bắt đầu hù dọa người.
Nghi Loan Vệ trấn phủ sứ là quan to Chính tam phẩm, thoạt nhìn xác thật chức quan cao không bằng Các thần Văn Uyên Các, nhưng quyền hành trong tay, Các thần bình thường so ra còn kém hơn.
Triệu Thụy mở miệng liền không xem Nghi Loan Vệ trấn phủ sứ ra gì, thật sự quá cuồng vọng.
Vừa rồi trên mặt Hà Tử Minh còn tràn đầy hả hê đắc ý tươi cười, hiện tại khóe miệng cũng cứng đờ: “Đại nhân không nên vọng ngôn như vậy, tại hạ bất tài, nhưng cũng biết một vài quan gia, lời này nếu để Trần chỉ huy sứ nghe được, cũng không biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào đâu?”
Triệu Thụy hơi hơi nhướng mày, biểu tình trên mặt từ lạnh nhạt, dần dần trở nên cuồng vọng.
“Trần Chấn? Trần Chấn gặp ta, cũng phải cung cung kính kính gọi một tiếng Thế tử gia.”
Hà Tử Minh chấn động, một câu này, khiến cho chỗ dựa kiên cố nhất trong lòng hắn chấn động, mở ra một lổ thủng.
Hắn thở sâu, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại.
Có thể được gọi là Thế tử gia, ngoại trừ vương công tông thất đời tiếp theo, cũng có thể là các nhà huân quý thời trẻ theo tiên đế tranh thiên hạ. Tuy rằng rất nhiều môn đình trong số đó đều đã vắng vẻ, không phải tước vị đã thành bài trí, thì đã bị giáng chức làm dân thường, cho đến ngày nay, Thế tử gia trong Yến Kinh này, kỳ thật không tính quá nhiều.
Nhưng cũng không phải quá ít.
Trong khoảng thời gian ngắn Hà Tử Minh cũng không biết hắn rốt cuộc là nhà nào, nhưng vẫn kiên trì lý do thoái thác cho mình: “Cho dù ngươi là hoàng thân quốc thích, cũng không thể vu oan hãm hại, tổn hại mạng người, không phải sao?”
Triệu Thụy nhướng mày nhìn hắn, trong nháy mắt lệ khí trên người ập tới trên người hắn ta: “Ai nói không thể? Vì vụ án này, bổn thế tử chạy suốt cả ngày, mệt không chịu nổi, cơm cũng không được ăn, ngay cả hí khúc cũng chưa được nghe, trong lòng rất khó chịu.”
Lúc nói câu này, cả người Triệu Thụy đều là hờ hững: “Nhưng ngươi không biết điều a, bổn thế tử điều tra ra ngươi, nhưng ngươi sống chết không thừa nhận, không thừa nhận cũng thôi đi, ngươi còn dám uy hiếp bổn thế tử. Ngươi cho rằng bổn thế tử dễ dọa?”
“Ngươi nói xem, nếu hiện tại bổn thế tử ép chết ngươi, làm thành hiện trường sợ tội tự sát, sau đó tìm người,” Triệu Thụy dừng một chút, tùy tay chỉ về hướng Bạch Đồ, “ví dụ như đại sư mô phỏng bút tích này của ta đi, bắt chước nét chữ ngươi tự viết một bức di thư, nhận hết toàn bộ tội ác mấy ngày gần đây ngươi phạm phải, nói hôm qua ngươi ở Kim Đỉnh sơn vì xúc động nên giết Nguyễn Lâm thị, sau đó đêm hôm qua lại tập kích Nguyễn Đại, ý đồ giết người diệt khẩu, ngươi nói ta cho người an bài vậy có được không?”
Trong lòng Hà Tử Minh chấn động kịch liệt.
Nếu Triệu Thụy thật sự xuất thân hoàng tộc, hắn vì làm xong vụ án, giành được thanh danh tốt, làm như thế thật sự là đơn giản nhất.
Giọng nói Hà Tử Minh lập tức yếu đi: “Ngươi nói bậy! Ở đây nhiều Nghi Loan Vệ như vậy, bọn họ không có khả năng bán mạng cho người.”
Mỗi người đều biết Nghi Loan Vệ là thân vệ của Thánh Thượng, bọn họ là nanh vuốt và đôi mắt của Thánh Thượng, không có khả năng bán mạng cho người ngoài.
Hà Tử Minh không lập tức bị Triệu Thụy hù sợ, chứng tỏ hắn là người tâm trí kiên định, xác thật không dễ dao động.
Triệu Thụy cũng mặc kệ cái này, hắn nhìn lướt qua Triệu Hòa Trạch, Triệu Hòa Trạch lập tức dẫn một nửa thuộc hạ quỳ một gối xuống đất hành lễ với Triệu Thụy: “Theo thế tử sai phái.”
Triệu Hòa Trạch là thân vệ của Triệu Thụy, là gia thần của Triệu Vương phủ, chỉ nghe lệnh một mình Triệu Thụy, đương nhiên nói quỳ là có thể quỳ.
Hà Tử Minh: “……”
Tạ Cát Tường: “……”
Tạ Cát Tường cũng cảm thấy trận này trình diễn vậy đã quá đủ, thế cho nên hiện tại Hà Tử Minh đã có chút rối loạn tinh thần, trong lúc nhất thời không biết nên cãi lại như thế nào.
Triệu Thụy muốn chính là hiệu quả này.
Đả kích tâm hắn, làm hắn sinh ra hiểu lầm với hiện thực, cho nên cuối cùng tinh thần hỏng mất, đều nói ra hết thảy.
Ngoại trừ nghiêm hình tra tấn, đây cũng là thủ đoạn nhanh chóng nhất, hiệu quả nhất.
Ở Nghi Loan Vệ mấy năm nay, Triệu Thụy quả thực đã thay da đổi thịt, hắn học được ẩn nhẫn, học được cách tùy cơ ứng biến, cũng dần dần học cách làm sao cười với người ngoài, học cách làm sao lợi dụng thân phận đạt được mục đích.
Đối với một Nghi Loan Vệ mà nói, có thể hoàn thành việc, làm tốt việc, xử lý thỏa đáng, mới là đủ tư cách.
Nét mặt các Nghi Loan Vệ bốn phía vẫn luôn không có biểu tình, còn theo lệnh Triệu Thụy tùy thời làm động tác rút đao.
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Quả nhiên Triệu Thụy đe dọa lần này, Hà Tử Minh lập tức có chút hoảng sợ, nhưng hắn vẫn cắn răng không chịu nói mình ra tay giết người, chỉ là cố gắng chống đỡ.
“Các ngươi không thể giết ta, Tôn gia sẽ không buông tha các ngươi.”