Lý Viêm Phong nhìn chằm chằm một thiếu niên khoảng mười lăm, sáu tuổi đang ngồi ở hàng ghế. Thiếu niên thoáng chốc thành tiêu điểm của toàn trường.
Lý Viêm Phong mỉm cười nói:
– Người trẻ tuổi của Ly Hỏa thành chúng ta đa số đều là ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên tài thật sự có tạo hóa như thế nào. Tuy người còn nhỏ tuổi nhưng bối phận khá cao, hãy đi xuống triển lãm cho con ếch tăng thêm kiến thức.
Liễu Khanh khoác lên cánh tay Lý Viêm Phong, thúc giục:
– Thiên Dương, còn không mau đi?
Mọi người nghe hiểu.
Thiếu niên tên Liễu Thiên Dương này là đệ đệ của Liễu Khanh thì tất nhiên cũng đến từ Lôi Tôn
Phú.
Đệ đệ của phu nhân cũng có thể tính vào Ly Hỏa thành, ý của thành chủ là cho đệ đệ của phu nhân cạnh tranh Viêm Hoàng lệnh? Đây là chợt nảy ra ý tưởng hay đã sớm dàn xếp?
Nhiều người càng ngẫm kỹ càng thấy sợ, vì sự sắp xếp này rõ ràng không phải chợt nảy ý.
Rất có thể hôm nay Lý Viêm Phong vốn không định đưa Viêm Hoàng lệnh cho nhị nhi tử Lý Tử Phong, hèn gì gã lập thế tử trước nhưng không nói gì thêm.
Hai nhi tử cạnh tranh với nhau, nhưng Viêm Hoàng lệnh đã chuẩn bị đưa cho đệ đệ của phu nhân mới.
Đa số người không dám nói ra sự thật này, cũng không dám hỏi. Trong phút chốc toàn trường tĩnh lặng, mọi người nhìn chằm chằm thiếu niên đến từ Lôi Tôn Phủ đứng lên rời khỏi Thính Phong Lâu.
Khi thiếu niên xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, chỉ với ánh mắt đầu tiên đã khiến tất cả nhìn ra, so với đám thiên tài của Ly Hỏa thành thì thiếu niên mới thật sự là rồng phượng trong cõi người.
Thoạt trông thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn Lý Tử Phong, da trắng bệch, khuôn mặt hơi giống Liễu Khanh, anh tuấn sáng sủa, đặc biệt đôi mắt phát sáng như đá quý.
Bắt mắt nhất là khí chất của thiếu niên, đó là khí chất quý tộc bẩm sinh, chỉ có cự phách một phương như Lôi Tôn Phủ mới có thể nuôi dưỡng ra thiên tài như vậy được.
So với thiếu niên thì Lý Tử Phong kiêu căng to mồm rơi xuống cấp thấp. Thiếu niên tên Liễu Thiên Dương bày ra cái gọi là quý khí của tử đệ thế gia lớn, cho cảm giác cao cao tại thượng không thể với tới.
Mọi người nhìn thiếu niên đi ra, trong mắt tràn đầy tán thán, nhân vật như vậy đúng là khiến người ta lãng quên những người trẻ tuổi của Ly Hỏa thành.
Liễu Khanh sửa sang vạt áo cho thiếu niên, dịu dàng nói:
– Thiên Dương, muốn Viêm Hoàng lệnh thì phải tự mình giành lấy.
– Vâng thưa tỷ tỷ, đa tạ tỷ phu.
Thiếu niên nói năng khéo léo, trông ngoan ngoãn lễ phép, nhưng nghĩ đối phương yếu đuối thì sai mười mươi.
Những người có mặt đều biết sự xuất hiện của Liễu Thiên Dương mang ý nghĩa thế nào.
Gừng càng già càng cay, Lý Thiên Mệnh cho rằng đánh bại Lý Tử Phong là có thể lấy được Viêm Hoàng lệnh, đòi lại tôn nghiêm từ chỗ Lý Viêm Phong. Nhưng hắn không đoán trước sự tồn tại của Liễu Thiên Dương, càng không đoán được hôm nay Lý Viêm Phong muốn đưa Viêm Hoàng lệnh cho ai.
Mọi người xem ánh mắt Lý Viêm Phong thưởng thức, trân trọng nhìn Liễu Thiên Dương là biết sớm có quyết định này. Gã chưa từng tỏ ra xem trọng hai nhi tử nhiều bằng thiếu niên này.
Nói thật ra Lý Thiên Mệnh cảm thấy mình đánh giá thấp sự vô sỉ của Lý Viêm Phong.
Người này thật giỏi.
Quan trọng hơn là Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú đẹp như thiếu nữ của Liễu Thiên Dương, hắn cảm thấy hơi quen mắt.
Ba năm trước, yêu nghiệt Lâm Tiêu Đình của Lôi Tôn Phủ có nhiều người tháp tùng đi theo, lứa tuổi mười một, mười hai đều có. Người trước mắt tuy đã lớn nhưng Lý Thiên Mệnh lờ mờ nhớ ra bộ dạng của gã vào ba năm trước.
Đúng vậy, từ ba năm trước Lý Thiên Mệnh đã gặp Liễu Thiên Dương.
Liễu Thiên Dương được cho phép, trước bao ánh nhìn gã nhảy xuống Thính Phong Lâu, đôi mắt trong suốt phát sáng nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:
– Lý Thiên Mệnh, ba năm trước ta có mặt ở hiện trường khi Tiêu Đình ca ca xử tử thú bản mệnh của người.
Quả nhiên là gã!
Khoảnh khắc tuyệt vọng đó Lý Thiên Mệnh nhớ kỹ tất cả người của Lôi Tôn Phủ, hắn nhớ rõ mọi kẻ thù, bao gồm đứa nhóc này.
Đương nhiên đến ngày nay Liễu Thiên Dương không còn là đứa nhóc nữa.
Liễu Thiên Dương đáp xuống Thính Phong Đài, nói ra lý do gã xuất hiện ở đây hôm nay:
– Viêm Hoàng lệnh lẽ ra sắp thuộc về ngươi, nhưng tiếc rằng muốn lấy được Viêm Hoàng lệnh trong hoàn cảnh cạnh tranh ở Diễm Đô quá khó khăn, nên ta mưu lợi lấy thân phận Ly Hỏa thành vào Viêm Hoàng học cung.
Tỷ phu hiện giờ của gã là thành chủ Ly Hỏa thành nên đương nhiên có thể dùng thân phận này lấy Viêm Hoàng lệnh.
Nghe câu trên là biết Lý Tử Phong hôm nay là thằng hề, gã cùng lắm chỉ có thể lấy vị trí thế tử chứ đừng mơ về Viêm Hoàng lệnh.
Thiên tài đến từ Lôi Tôn Phủ này cũng là núi cao mà Lý Tử Phong không thể leo qua.