Thẩm Triệt hoảng hốt, vội rụt tay lại, mơ hồ hỏi: “Không phải anh bảo tui có thể vịn vào người anh sao?”
“Tôi cho cậu bám vào, chứ không phải cho cậu trêu ghẹo!”
Mấy người đang đứng ở trạm xe bus thấy băng sơn mỹ nhân lại bão nổi, tỏ vẻ quan ngại sâu sắc.
“Tui đâu có chòng ghẹo gì anh đâu?!” Thẩm Triệt dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người mặt đỏ cả lên: “Người ngồi sau không phải đều bám vào như vậy sao?!”
“Cậu còn dám cãi!” Tần Tu hung hăng trợn mắt lườm lại Thẩm Triệt, “Tại sao người khác bám vào tôi, tôi thấy rất bình thường. Đến lượt cậu bám vào thì tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy?”
Thẩm Triệt vô tội nhìn chằm chằm hai bàn tay của mình, suy sụp nói: “Rốt cuộc tại sao lại khó chịu?!” T_T
“Thẩm Triệt, cậu dám nói lúc bám vào eo tôi cậu không nghĩ đến chuyện lần mò sờ mó không?” Thẩm Triệt híp mắt đánh giá kĩ càng người trước mặt
Nghĩ gì mà kì vậy? Thẩm Triệt giương mắt đối lại ánh mắt của Tần Tu, hồi tưởng lại cảm giác lúc bám vào thắt lưng Tần Tu. Nói thật thì cảm giác rất thích, mảnh dẻ, thon thả, đặc biệt còn rất đàn hồi, thật đúng là thân hình giống như rắn nước …
Mắt Tần Tu híp lại càng lúc càng hẹp, biểu tình như muốn dùng ánh mắt xuyên thủng người Thẩm Triệt. Thẩm Triệt đột nhiên khôi phục tinh thần, trong lòng kêu lớn oan uổng, lúc tôi bám vào anh căn bản còn chưa kịp nghĩ được cái gì, đây là anh đang bức tôi phải nhớ lại!
Tuy nhiên Thẩm Triệt rốt cuộc suy nghĩ tốt nhất là không nên nói ra mấy lời nói trong lòng đó. Cậu chớp chớp mắt, ậm ừ chuyển đề tài: “Vậy… bây giờ phải làm thế nào?”
Tần Tu nghĩ nghĩ một chút cũng tìm ra được cách: “Cậu lấy cánh tay ôm tôi là được rồi, nhưng phải chú ý bàn tay và ngón tay không được chạm vào người tôi.”
Thẩm Triệt gật đầu như bổ củi, vươn cổ để ý sắc mặt Tần Tu qua lớp kính chắn gió rồi mới dám vươn cánh tay, cẩn thận vòng qua thắt lưng Tần Tu: “Như này à?”
Cậu dùng hai cánh tay ôm lấy lưng Tần Tu, hai bàn tay thì nắm lên cánh tay mình, thân thể thì cố cách thật xa, không dám dán vào người Tần Tu. Mặc dù như vậy nhưng khi cánh tay chạm phải cơ thể Tần Tu, cậu có thể lập tức cảm thấy đối phương cả người cứng đờ, những thớ thịt trên thắt lưng rõ ràng căng cứng hẳn lên.
Tần Tu cúi đầu nhìn hai cánh tay màu tiểu mạch đang vòng lấy eo mình, lần này càng gay go rồi, anh gần như có thể cảm thấy khí huyết cuộn lên trong bụng, xông lên mặt khiến mặt Tần Tu nóng bừng.
Lúc này đây, không đợi Tần Tu nổi quạu, Thẩm Triệt đã tự giác rụt cánh tay về, hai tay giơ lên cao chứng minh mình vô tội.
Tần Tu quay lại lườm người ngồi phía sau, lấy tay vuốt vuốt cơ bụng còn đang nóng lên của mình, thầm nói, tên này rốt cuộc phải giải quyết sao giờ, cũng không thấy cậu ta có gì mờ ám cả?
Thẩm Triệt bị Tần Tu lườm trong lòng lại thầm sợ hãi. Ánh mặt trời thật rực rỡ, khoảng cách giữa hai người gần đến như vậy, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng từng cái lông mi của Tần Tu. Đương nhiên là cả nốt ruồi trên khóe mắt kia nữa. Cậu gãi gãi mũi, lướt mắt nhìn thắt lưng vặn vẹo của Tần Tu nói: “Hix, tôi cảm thấy, thắt lưng có phải là nơi mẫn cảm của anh không?”
Tần Tu đen mặt: “Thẩm Triệt! Trong đầu cậu suốt ngày đều nghĩ cái gì thế hả?”
Thẩm Triệt nhận ra mình nói hớ: “Tôi nói nơi mẫn cảm không phải là ý nghĩa nơi mẫn cảm kia, ý tôi là, giống như tôi đặc biệt không chịu nổi khi có người cào cào vào cổ tôi vậy …”
Tần Tu quét mắt đến cổ Thẩm Triệt, yết hầu nói chuyện vẫn còn rung rung, trên làn da màu tiểu mạch là một lớp mồ hôi mỏng lấp lánh, Tần Tu không hiểu vì sao lại thêm điên tiết: “Im đi. Còn định nói cho tôi biết cái gì?!” Phía sau lưng là nơi mẫn cảm của cậu? Gan bàn chân cũng là nơi mẫn cảm của cậu? Tôi đều phải ghi nhớ à? Cũng nghĩ xa quá đấy nhỉ!”
Thẩm Triệt lập tức im miệng. Hai người tiến thoái lưỡng nan, giằng co nửa ngày cuối cùng Thẩm Triệt thấp giọng nói: “Nếu thắt lưng không phải nơi mẫn cảm của anh, vậy thì chỉ còn một cách giải thích.”
“Giải thích cái gì?”
“Anh rất ghét tôi, nên khi tôi động vào anh, anh mới phản ứng gay gắt như vậy.”
“Đúng rồi đấy.” Tần Tu lại trở vể với điệu bộ nhướn lông mi, chán ghét đánh giá mớ tóc xoăn: “Cuối cùng cũng nói đúng. Chính là nguyên nhân này đấy.”
Tần Tu vẻ mặt thoải mái xoay người lại, một lần nữa đeo kính chắn gió lên. Một giây kia, tâm tình Thẩm Triệt bỗng nhiên vô cùng sa sút, giống như có thứ gì đó đè nặng lên ngực. Tại sao mình lại nói ra cái nguyên nhân mà tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ? Chẳng lẽ còn hi vọng sẽ có một phần vạn cơ hội Tần Tu sẽ nói với cậu rằng: “Không, tôi không ghét cậu.” à?
“Ôm đi. Tôi chịu được cậu.” Băng sơn mỹ nhân hào phóng khởi động xe.
Siêu mô tô BMW nổ máy ầm ầm, Thẩm Triệt không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào khi lần thứ hai vươn tay ra ôm lấy Tần Tu. Cơ thể Tần Tu quả nhiên lại hơi run rẩy một chút, nhưng đúng như lời nói, anh ta vẫn nhẫn nhịn được.
Một giây đó, Thẩm Triệt bỗng nhiên nhận ra, một trong những điều đau khổ nhất trên thế giới này chính là khi người khác căm ghét bạn, nhưng bạn bất luận thế nào vẫn không thể căm ghét lại người đó được.