Nó lui một chân ra sau, chân còn lại đè vào khủy chân của tên kia tay nắm lấy cùm tay hắn xoay người vật hắn ngã ra đất văng con dao ra xa, cùng lúc đằng sau Lập Tuyên và Lực Quân đột kích tấn công tên Tô Kiến Phong giải cứu an toàn Mạc Hiểu Tinh, cô kịp tiến nhanh về phía Vỹ Tường xong cảnh sát bao vây tứ phía.
Bỗng Tô Kiến Phong cầm khẩu súng ngắn chĩa thẳng vào đầu Lâm Tử khống chế làm con tin thoát thân, hắn giữ Lâm Tử vừa lui chậm về sau.
Hiểu Tinh và bọn Vỹ Tường hốt hoảng khuyên hắn: ” Này, cậu đừng làm càn, thả con tin ra trước chúng tôi không hại cậu. ”
Tô Kiến Phong nói mà ánh mắt hừng hừng nổi cơn điên giống như chó dại: ” Nói láo, tao mà tin bọn mày à? Năm xưa cực khổ lắm tao mới lẩn trốn đến ngày nay cũng tại con chị mày ương ngạnh không chịu yêu tao. ”
Hiểu Tính sợ rung người khi thấy tên đó tâm thần bất ổn, sợ hắn bất chấp hại đến tính mạng nó. Nó bình tĩnh nhẹ nhàng dùng tay phải chặt mạnh dứt khoác vào tay cầm súng của hắn, rơi ra đồng thời nó xoay người vật mạnh hắn xuống một cách bất ngờ. Nó kịp thoát thân chạy nhanh về phía Hiểu Tình, trong lúc lơ là tên bẩn ấy nắm được khẩu súng nhắm vào Hiểu Tình mà bóp cò.
” ĐOẰNG……..! ”
Viên đạn đã bị chính Du Vỹ Tường hứng trọn, ngực cậu ta bê bết máu tay vịn vào vết thương, mặt tái dần ngã vào vòng tay Hiểu Tinh gọn lẹ.
Mạc Hiểu Tinh bấn loạn hét: ” Vỹ….Tường…! Anh bị đần hả? Sao khi không lãnh đạn giùm tôi? Tôi không cần anh làm anh hùng đâu. ”
Hiểu Tinh cảm xúc vô định làm rơi những hạt lệ lên mặt cậu ướt nhòe. Cậu ta cười nhẹ nói thỏ thẽ: ” Khóc cái gì? Tại tôi thích viên đạn này mà hì..! ”
Lâm Tử chưa kịp né hắn thì hắn lại chĩa súng vào đầu nó tập hai, lần này nó không thể lợi dụng tình thế được vì tay hắn bóp chặc cổ nó không thở nỗi. Đang lúc nguy nan Cổ Huyết từ đâu xuất hiện sau lưng hắn nhanh như chớp gã ta cướp lấy được khẩu súng và bẻ tay hắn Lâm Tử lại thoát nạn đợt hai.
Bọn chúng đều bị cảnh sát khống chế đưa về trại giam, Lâm Tử và đám Lập Tuyên chứng kiến cảnh đó không khỏi cảm động. Nó không ngờ cậu ta lại liều mạng như thế, nó và cả đám đưa cậu ta lên xe cứu thương. Hiểu Tinh bị cậu nắm chặt tay không rời ra được bèn lên xe cứu thương cùng.
Lâm Tử mặt cắt không còn hột máu, vết thương do tự cắt tay vẫn chưa lành cơn chóng mặt tái phát ngất lịm, Cổ Huyết ở đó lẹ làng đỡ nó lên hắn soi xét thấy tay nó bị thương liền xé mảnh áo băng chặt lại dìu nó vào xe. Hắn lầm bầm trong miệng: ” Con nhãi này, cái thân có chút xíu bày đặt làm nữ hiệp, bị thương rồi mà cũng còn lì gớm! ”
Tại bệnh viện.
Các bác sĩ chạy đôn chạy đáo tiếp máu cho Vỹ Tường, ca phẫu thuật khá là khó ăn vì viên đạn nằm gần tim và mạch máu cơ tim gây khó khăn khi lấy đạn ra. Hiểu Tinh ngồi ngoài cùng bọn nó vẻ mặt lo lắng tột cùng. Nó cũng được y tá xử lý vết thương băng lại sạch sẽ ngồi an ủi Hiểu Tinh: ” Cậu bớt lo đi, anh ta mạng phú mạng quý không sao đâu. ”
Cổ Huyết đại nhân cũng ở đó cùng miệng lại lầm bầm: ” Hừ, bị chĩa súng vào đầu hai lần chút nữa ăn đạn mà giờ còn ngồi đây lý sự được, khá khen thật! ”
Trong phòng phẫu thuật, cuối cùng cũng mở cửa ra. Bác sĩ trực tiếp mổ Vỹ Tường gỡ khẩu trang ra thông báo:
_ Chúc mừng, ca mổ hoàn toàn thành công, bây giờ chúng tôi đưa cậu ấy vào phòng hồi sức, có lẽ sẽ sớm tỉnh lại thôi. ”
Vỹ Tường đang trong cơn hôn mê, bọn nó vẫn còn ở ngoài chưa được phép vào thăm. Tại căn phòng thơm mùi thuốc sát trùng ấy có một vị nữ cảnh sát trẻ đẹp bước tới ngồi cạnh giường chiêm ngắm gương mặt điển trai mang chút lạnh lùng nhưng có vẻ gì đó ngây ngô đáng yêu.
Cô cảnh sát ấy bước ra khỏi cửa gặp ngay bọn nó đang chuẩn bị vào. Cô ấy nhìn chăm chăm bọn nó rồi bước vội đi.
” Lạ vậy? Chị cảnh sát đó vào đây làm gì vậy nhỉ? ” _ Nó ngoáy cổ tò mò.
Hiểu Tinh ngồi bên cạnh nhìn cậu hôn mê, tuy gương mặt cậu có chút hốc hác do mất máu nhưng vẫn khiến người nhìn cả y tá còn mê mẩn. Lực Quân thở dài nói: ” Haizz…thôi tôi có lịch diễn về trước đây, các người ở lại thay nhau chăm sóc cậu ấy đi, có gì cứ gọi. Bye! ”
Cứ thế lần lượt người ra về, kẻ ở lại chỉ có mình Hiểu Tinh, cả nó cũng về mất xác.
5 phút sau, tay cậu ta cử động, mắt hí hờ tỉnh dậy thấy Hiểu Tinh còn ngồi đây mà hồn đi đâu đó, cậu lại nắm tay con gái người ta làm Hiểu Tinh giật mình.
Hiểu Tinh ngại ngùng hỏi thăm: ” Wey, anh ổn chứ? Có khát không tôi lấy nước cho? ”
_ Khát, đút nước cho tôi uống đi! Vỹ Tường đột nhiên tỏ thái độ làm nũng khiến cô bật cười mắng hai chữ: ” Trẻ con! ”
_ Ừ trẻ con đó rồi sao? _ Cậu giận lẫy.
” Nè anh có bị điên không? Chưa bị bắn trúng não mà sao bất thường quá vậy? ” _ Hiểu Tinh mắng.
Cậu giận lẫy: ” Ừ Tôi bất thường đó, bất thường mới đi đỡ đạn cho cô! ”
Hiểu Tinh vô tư hỏi: ” Vậy sau này tôi phải xem anh là ân nhân sao? ”
Vỹ Tường tự nhiên nổi giận khi nghe cô nói hai từ ” Ân Nhân ”: ” Tôi không muốn làm ân nhân của cô một chút nào. Hứ! ”
” Why? Vậy chứ không là ân nhân chả lẽ làm đại nhân à? ” _ Hiểu Tinh chu mỏ lơ ngơ táp lại.
Cậu lại mất kiểm soát phán ngập ngừng: ” Tôi….tôi..muốn…muốn làm….ư..người yêu à! ”
”…….HẢ…? ” _ Hiểu Tinh nghe như sét đánh ngang tai bất ngờ muốn xỉu.
Cô nàng nghi ngờ hỏi lại: ” Anh..a..vừa nói gì? Anh…bị y tá tiêm nhầm thuốc rồi à? ”
Đột nhiên cậu ta tỏ ra nghiêm túc lạ lùng nhìn cô trừng trừng như muốn nuốt cô vào sâu bên trong con ngươi ấy. Sau đó phát ngôn đúng một câu ngắn gọn, đầy đủ:
_ ” ĐÂY LÀ LỜI TỎ TÌNH CỦA TÔI! ”
Ơ….ơ…..! Hiểu Tinh nghẹn cổ họng không thốt nên lời.
” Thôi tôi về nhà! ”_ Hiểu Tinh nói dứt câu rồi nhanh chân bỏ chạy mặc cho Vỹ Tường ở đó ngu ngơ.